Nhưng bên trong phủ Đô đốc Thiên Tinh lại yên lặng đến dọa người.
Hồi lâu, khóe miệng co quắp của Càn Vô Lượng bỗng nhúc nhích, nửa ngày mới nói: “Chúc mừng… Đô đốc!”
Trong lúc nhất thời, gã cũng không biết nên xưng hô như thế nào.
Vào thời khắc này, Tề sở trưởng phiêu nhiên mà tới, một cái lệnh bài hiện ra giao cho Lâm Hồng Ngọc, nói khẽ: “Hầu gia bảo ta giao lệnh này cho phu nhân, mặc khác, Hầu gia đã bế quan không gặp ai nữa, chuẩn bị khôi phục thực lực, để cho một tháng sau Thánh Nhân lại lần nữa xuất thế!”
Lão nhìn xung quanh, mở miệng nói: “Trước khi Hầu gia bế quan đã bảo ta nói lại với mọi người, mỗi người quản lý chức vụ của mình, ngày thường, quyền lực và trách nhiệm không thay đổi, nhưng… vào thời khắc mấu chốt sẽ do phủ Đô đốc chấp chưởng thiên hạ! Phu nhân có quyền hạ lệnh, khống chế tất cả… hi vọng chư vị… có thể trợ giúp cho phu nhân!”