5 đầu đạo mạch, đan dệt vào nhau, giống như 5 con rồng lớn vờn quanh, trong nháy mắt, vô số năng lượng ở xung quanh bị hắn rút sạch, không thèm để ý, ngẩng đầu nhìn bầu trời, khẽ nhíu mày.
5 đầu đạo mạch, không yếu, nhưng… còn chưa đủ!
Nghĩ đến điều này, nhẫn trữ vật trong tay hắn hiện ra rất nhiều thần binh, sau một khắc, nhanh chóng bị phá toái, hóa thành nguồn năng lượng thuần khiết, dung nhập vào trong đó.
Vẫn chưa đủ!
5 con cự long kia đã nuốt vào tất cả, nhưng vẫn như cũ cảm giác không đủ kiên cố.
Lý Hạo suy tư một phen, nhanh chóng đưa ra lượng lớn nước suối sinh mệnh và lượng lớn khoáng thạch.
Hắn không biết rèn đúc.
Nhưng cái này cũng không sao, cùng lắm thì lãng phí một số, đủ để củng cố là được.
Từng cái thần binh phá toái dung nhập vào trong đó, từng đạo năng lượng liên tục dung nhập vào trong đó.
Giờ khắc này, dường như thiên địa hiện ra một kho báu khổng lồ.
Vạn vật tân sinh!
Trên núi tuyết, đột nhiên xuất hiện một vòng màu xanh lá, trong chớp mắt, màu xanh lá lan tràn, băng tuyết tiêu tán, mùa xuân đã đến, vạn vật khôi phục.
Trên núi, một con đại yêu run lẩy bẩy, không dám động đậy.
Nơi này nếu đã có thể mở ra, tất nhiên có đạo mạch đã liên kết được với Hạo Tinh vũ trụ, Lý Hạo cũng không để ý, nơi này có lẽ đã từng có người ở đây tu luyện, đã mở qua đạo mạch.
Đương nhiên, có phải là con yêu trước mắt này không… điều này cũng không dễ nói.
Đạo mạch yêu tộc, có không?
Hắc Báo đến giờ còn chưa xuất quan.
Trước đó hắn cũng muốn đưa Hắc Báo đi theo, kết quả cảm giác khí tức của Hắc Báo bất ổn, có lẽ đang ở vào thời khắc mấu chốt, Lý Hạo chỉ có thể từ bỏ ý định đưa nó theo, nếu như có yêu thú vô ý đã mở ra đạo mạch, vậy Hắc Báo thật thảm… dốc lòng bế quan nhiều ngày, còn không bằng một con yêu thú hoang dã.
Lý Hạo cũng không để ý những thứ này.
Hắn tiếp tục vững chắc thông đạo mới.
Một lát sau, bốn phía dường như có cường giả hiển hiện, đạp không mà tới, xa xa nhìn thấy một người đứng lặng trên núi, bọn họ có chút kinh ngạc, vốn dĩ tưởng rằng nơi đây có chí bảo xuất hiện, thế mà có người nhanh chân đến trước như vậy?
Đến khi đến gần xem xét… lập tức bị dọa đến sợ vỡ mật!
“Lý Đô đốc!”
Xa xa có cường giả thấy được Lý Hạo, sắc mặt lập tức trắng bệch, Lý Hạo nghiêng đầu nhìn lại, cũng không nhận ra gã, khẽ gật đầu, âm thanh bình tĩnh: “Ta luyện ở chỗ này tu, chỗ này … là nơi nào?”
Tu luyện sao?
Ông trời ơi!
Nhìn con cự long đang bay lượn kia, năng lượng giống như cột sáng, cái này gọi là tu luyện hay sao?
“Hồi bẩm Lý Đô đốc… nơi đây… chính là phạm trù sơn mạch của Phù Sơn, nằm giữa Thương Sơn và Khuê Sơn, thuộc về địa vực phương bắc.”
Phương bắc sao?
Lý Hạo khẽ gật đầu, nhìn về phía người kia, thực lực của gã cũng không yếu, cảm giác cũng đã mở ra một số đạo mạch, xem ra cũng là cường giả Sơn Hải.
Bây giờ cường giả còn chưa gia nhập phủ Đô đốc đã có chiến lực Sơn Hải thực ra rất ít.
Tuổi tác người đó nhìn cũng không quá lớn cũng khoảng 40 đến 50 tuổi.
Thấy Lý Hạo nhìn qua, gã có chút sợ hãi, nhưng… vẫn cố nén nỗi sợ, chủ động mở miệng nói: “Vốn dĩ không nên quấy rầy Lý Đô đốc tu luyện, nhưng quả thực có chút hiếu kỳ, cự long này… chẳng lẽ…là đạo mạch hay sao?”
“Đúng vậy.”
Người tới kinh hãi, lẩm bẩm nói: “Đạo mạch giống như cự long, Lý Đô đốc thế mà có thể tu luyện đến mưc cường đại như vậy, Đô đốc quả nhiên là thần nhân!”
Lý Hạo nhìn về phía người này: “Bất luận ai cũng có thể làm được, chỉ là vấn đề thời gian, ngươi là ai?”
“Hồi bẩm Đô đốc, ta tên Triều Bạch Thánh.”
Triều Bạch Thánh sao?
Lý Hạo dường như nghĩ đến việc gì, mở miệng nói: “Ngày xưa ta từng du tẩu phương bắc, đến chỗ tận cùng của đại lục phương bắc, nghe nói có hai cỗ thế lực Bạch Thánh giáo và Hắc Sơn phỉ, Hắc Sơn phỉ không việc ác gì mà không làm, Bạch Thánh giáo nghe nói là phật sống của vạn nhà, giải cứu người ta trong biển lửa, ngươi là giáo chủ Bạch Thánh giáo sao?”
“Chính là tiểu nhân.”
Người kia vội vàng nói: “Thẹn không dám nhận, tiểu nhân nào dám xưng phật sống của vạn gia kia chứ…”
Lý Hạo bình tĩnh nói: “Ta từng tận mắt gặp qua một lần, giáo đồ Bạch Thánh phóng hỏa đốt thôn, bức bách thôn dân gia nhập giáo phái, giả mạo Hắc Sơn phỉ, ta vốn nghĩ chém tận giết tuyệt, trừ hại cho dân…”
Giờ khắc này, Triều Bạch Thánh tái mặt!
Lý Hạo lại nói: “Về sau lại nghe bọn hắn nói, nếu bọn hắn không bức người rời đi, Hắc Sơn phỉ đến, thôn xóm kia tất nhiên sẽ bị giết hết cả nhà, lúc đó ta liền nghĩ, đúng sai trên thế gian phải phân biệt như thế nào? Giáo đồ Bạch Thánh giả mạo sơn phỉ, phóng lửa đốt thôn, là bức người vào rừng làm cướp hay là cứu người trong biển lửa?”
Triều Bạch Thánh nuốt một ngụm nước bọt, gã không nghĩ đến Lý Hạo thế mà biết Bạch Thánh giáo, còn từng thấy qua thủ đoạn làm việc của giáo đồ Bạch Thánh, giờ phút này, cũng không biết Lý Hạo có ý gì, gã hối hận, sớm biết vậy chi bằng sớm rời khỏi đây.
Quá nguy hiểm rồi!
Lý Hạo này tu luyện thực sự đáng sợ, chỉ riêng uy thế này cũng khiến gã muốn nứt cả tim gan.
Hết lần này đến lần khác, bản thân còn muốn nhìn nhiều một chút, kết quả… sợ thì sợ, song đi không được rồi!
Mà Lý Hạo đích thực thấy qua thủ đoạn làm việc của đối phương, khi đó, hắn vừa muốn đến Từ gia ở phương đông, khi đi ngang qua nơi đây, kết quả đã thấy được cảnh tượng này, về sau hắn lựa chọn mặc kệ.
Không ngờ hôm nay trong lúc vô tình lại gặp được chủ của giáo phái này.