TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 2291: Ngầm đấu đá (10)

Trước khi chúng đi, đều cố mang theo chút thủ hạ, nhưng trước có mấy vạn thành viên, mà nay, có thể mang đi không tới một phần mười.

Bốn đại thủ lĩnh, đều điên cuồng chạy trốn.

Đại Ly Vương vừa định truy sát, Càn Vô Lượng lại độn trở về, lắc đầu: "Không nên! Đuổi nữa, Ánh Hồng Nguyệt sẽ bạo phát... từng chút bào mòn hắn! Chúng ta đi bên kia Thương Sơn, những người này muốn chạy trốn, xác suất lớn sẽ đi phương tây, thông tri Hầu gia, để cho Hầu gia phong tỏa Tây Phương Thần Quốc..."

Đại Ly Vương khẽ nhíu mày, nhìn gã, một lát sau mới nói: "Ngươi đừng nhìn ta chằm chằm, bản vương nhìn ngươi rất khó chịu! Nếu như ta là Lý Hạo... loại người như ngươi, trực tiếp làm thịt cho rồi!"

Càn Vô Lượng nở nụ cười: "Cho nên... Bệ hạ không phải Hầu gia, không phải sao?"

Đại Ly Vương hừ nhẹ một tiếng, lười nói nữa.

Lúc này, cảm thấy người này bị ném đến cạnh mình, có phải Lý Hạo cũng chịu không nổi gã hay không?

Mỗi một lần, ngươi thật giống như còn chưa mở miệng, đối phương đã biết ngươi muốn làm gì, muốn nói gì, điều này rất khiến người ta khó chịu.

Y trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nói: "Càn Vô Lượng, năng lực này của ngươi, dùng một phần nhỏ oà tốt nhất, bằng không... Bản vương thấy ngươi, khó thoát khỏi cái chết!"

"Đa tạ bệ hạ hao tâm..."

Càn Vô Lượng nở nụ cười: "Không cần... càng khiến người ta lo lắng, không cần cất giấu, chẳng phải là có mưu đồ khác?"

Đại Ly Vương nghẹn lời!

Điều này cũng đúng!

Biết năng lực của gã, người ta lại không dùng, vậy không phải càng lo lắng hơn?

Thực sự là mâu thuẫn.

Càn Vô Lượng lại nói: "Huống hồ, thực ra Hầu gia cũng không thèm để ý những thứ này, bệ hạ thật khinh thường Hầu gia rồi."

"Vậy sao?"

Đại Ly Vương từ chối cho ý kiến, cũng không nói cái gì nữa.

Nhìn thoáng qua Ánh phương hướng mấy người Hồng Nguyệt rời đi, trầm giọng nói: "Người này thật ra cũng cực kỳ khó chơi, qua mấy lần, cũng chỉ diệt trừ một ít thủ hạ mà thôi..."

"Vậy là đủ rồi!"

Càn Vô Lượng cười tươi nói: "Từng chút một bào mòn, bào mòn người của hắn hết sạch, làm cho hắn trở thành kẻ cô độc, trở thành chó nhà có tang, Hầu gia càng thích! Người này coi như có thể giết, cũng không thể tùy tiện đánh chết, bằng không... rất dễ dẫn đến biến cố lớn! Chúng ta phải làm, chính là diệt trừ phe cánh của hắn, làm cho tích lũy nhiều năm của hắn, không còn một mống! Hắn chạy đến phương tây, cũng là chuyện tốt, nhưng người của hắn, không thể trốn thoát! Cho hắn đi phương tây... kẻ này còn có dã tâm, phương tây Nguyệt Thần chưa chắc có thể đấu thắng hắn, nếu bị người này đoạt lực lượng Ngân Nguyệt, thật ra đối với Hồng Nguyệt Đế Tôn, sẽ có một chút khắc chế, cũng có thể giảm thiểu một địch nhân cho Hầu gia... hắn đấu pháp với Nguyệt Thần, chết một người, đều sẽ không ảnh hưởng phong ấn, cũng chỉ có bọn họ đấu pháp, mới có thể như vậy..."

Đại Ly Vương khẽ nhíu mày, không nói gì.

Ánh Hồng Nguyệt liên quan đến phong ấn, mà Nguyệt Thần cũng như vậy, nếu như hai người này đấu pháp, thật ra là chế ước lẫn nhau.

Bỗng gã mở miệng nói: "Lý Hạo không sợ dưỡng hổ vi hoạn, hai người hợp nhất, e rằng càng khó đối phó?"

"Không khó chơi bằng Đế Tôn!"

Càn Vô Lượng lắc đầu: "Hầu gia muốn bọn họ đi chế ước vị Đế Tôn kia, Ánh Hồng Nguyệt thắng mới tốt, bằng không, Nguyệt Thần lỗ mãng, trái lại dễ dàng phát động phong ấn, còn Ánh Hồng Nguyệt thắng, người này quá thông minh, nên sẽ không đi phát động, Hầu gia càng hy vọng hắn có thể thắng!"

Đại Ly Vương hơi biến sắc: "Lý Hạo sớm biết hết mọi thứ?"

"Không biết... ta nói ta không biết, chỉ là suy đoán thôi, dù sao, Hầu gia thật muốn giết Ánh Hồng Nguyệt, e rằng sớm có thể giết, lần này chỉ để cho ta đến đây, e rằng chính là mang suy nghĩ này..."

Dứt lời, gã nở nụ cười nói: "Không nên đoán tâm tư của Hầu gia, bệ hạ cũng không nên hiểu lầm, ta chỉ nói là ra phán đoán của ta mà thôi."

Đại Ly Vương nhíu mày không nói.

Y thầm mắng!

Bên phe Lý Hạo ấy à, trước đó thật ra không cảm thấy gì khác thường, bây giờ, càng phát giác, đám người kia đều không phải là thứ tốt gì.

Cho các ngươi đấu đi!

Chỉ cần Ánh Hồng Nguyệt rời Đại Ly, y mới lười quản địa phương khác như thế nào.

Rời cũng tốt, hy vọng kẻ này sớm chút cút đi.

Càn Vô Lượng không đi, y cũng khó chịu.

Mà Càn Vô Lượng lại nói: "Bệ hạ chỉ cần giúp ta giúp một tay, đánh chết một trong ba đại thủ lãnh khác, ta tự sẽ rời đi, trong ba đại thủ lãnh khác, Diêm La dễ giết nhất, người này gần đây đã ức chế đến sắp bạo tạc... chỉ cần thêm chút kích thích, tất nhiên sẽ lựa chọn lưu lại tử chiến, giết hắn... chính là lần tiếp theo!"

Dứt lời, quay đầu nhìn thoáng qua phía nam.

Nơi đó, là mảnh đất Ngân Nguyệt.

Mặc dù chỉ rời đi mấy ngày, thế nhưng gã biết, Lý Hạo nhất định không rảnh rỗi, bây giờ nhất định đang mưu đồ một việc, nếu mình không quay lại đi, bỏ lỡ cơ hội, có thể sẽ lần nữa tụt lại phía sau.

Nhất định phải nhanh chóng đánh chết một vị thủ lĩnh, sớm ngày trở về.

Giờ này ngày này, khắp nơi đều là cơ hội.

Gã cũng không muốn tiếp tục dây dưa với Ánh Hồng Nguyệt, kẻ này vô cùng khó chơi, lại không thể tuỳ tiện đánh chết, đấu nữa, mình chỉ ăn thiệt thòi, giờ chỉ thừa dịp đối phương không biết chính mình, mới chiếm cứ một ít tiên cơ mà thôi.

"Bức bách đối phương đi phương tây là được... chắc đó cũng là ý tưởng của Hầu gia!?"

Ý nghĩ này lóe lên rồi biến mất, gã lập tức cảnh giác, không thể suy nghĩ nữa, cứ nghĩ những thứ này, tiếp theo, có lẽ sẽ gặp chuyện không may.