TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 229: Thế của Lý Hạo (6)

Bên kia, Lưu Long còn đang bộc phát, Viên Thạc cũng không thèm quản hắn, có gì đáng xem chứ, vấn đề không lớn, nhưng mà có thể bước vào Đấu Thiên, cũng chỉ là loại Đấu Thiên bình thường, không có gì đặc sắc, không có gì khiến mình mong đợi.

Loại Đấu Thiên này của Lưu Long, để đó trước đi, hoặc là nói, không thấy được Lý Hạo cảm ngộ Thế, lão sẽ còn để ý tiếp.

Nhưng lúc này. . . Viên Thạc chẳng muốn nhìn y thêm chút nào!

Lão trừng to mắt, nhìn chằm chằm vào Lý Hạo.

Mà Lý Hạo, vô cùng chột dạ, cúi đầu, hận không thể làm lão sư không nhìn thấy mình.

Đừng nhìn nữa!

Chẳng phải nát một viên gạch thôi sao?

Lưu Long cũng đạp vỡ mấy khối, sao người không nhìn hắn?

"Uống!"

Lúc này, Lưu Long quát khẽ một tiếng, thu hút sự chú ý của hai thầy trò, lúc này Viên Thạc mới dời ánh mắt đi, mà Lý Hạo, cũng sờ mồ hôi trên trán, thật đáng sợ, vừa nãy ánh mắt của lão sư quá hung dữ!

Có đến mức vậy không?

Lý Hạo cũng bất đắc dĩ, về phần mình chuyển di kình lực tiến xuống dưới mặt đất. . . Hắn thì cảm thấy, không tính là gì.

Một chút vận dụng cơ bản thôi, đối với Thế, hắn vẫn rất mơ hồ, hắn biết, chính mình vẫn chưa cảm ngộ đến Thế, chỉ là nhận biết cơ bản, dọn sạch một chút sương mù mà thôi.

Thật tình không biết, với Viên Thạc, dù chỉ là một bước như này, cũng có nghĩa là, Lý Hạo đã tìm được phương hướng chính xác.

Lý Hạo tố chất thân thể đầy đủ, cảm ngộ hình thức ban đầu của thế, nếu không gì ngoài ý muốn. . . đối với hắn Đấu Thiên đã không còn ràng buộc nữa!

Không thể tưởng tượng nổi!

Viên Thạc lúc này, nội tâm vô cùng chấn động, không ngôn ngữ nào để diễn tả, cho đến một lát sau, lão khẽ quát một tiếng: "Ra chiêu trống rỗng, quá phế! Ngươi quá yếu, cảm ngộ một cái Thế, cũng suy nghĩ cả nửa ngày, Cửu Trọng Điệp Lãng, ở trong tay ngươi thật sự là uổng phí!"

Dứt lời, tốc độ nhanh vô cùng, một quyền đánh ra!

Lưu Long vẫy ra một quyền, trong chớp mắt, trong mắt Lý Hạo chỉ có quyền!

Lại một cái chớp mắt, không còn là quyền, mà là mãnh hổ hạ sơn, tấn công con mồi.

Lưu Long nhìn như là sóng lớn, thế nhưng ngay lúc này, giống như là dòng suối nhỏ, bị mãnh hổ nắm trong lòng bàn tay mà ngoạn, chênh lệch của song phương rõ ràng.

"Không đủ, chỉ có như này? Phế vật!"

Viên Thạc lại tức giận, ngay lát sau, ở trong mắt Lý Hạo, như con gấu khổng lồ xuất hiện, tay gấu đánh ra bọt sóng, một tiếng ầm vang vội, bọt sóng vỡ tan, cảnh tượng vô cùng chân thực, Lưu Long bị một chưởng của Viên Thạc đập cho nội kình rung chuyển, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Y cảm thấy bản thân sắp bước vào bước tiếp theo rồi!

Viên Thạc chỉ có vài ngày đã tấn cấp, thế nhưng. . . Thế nhưng y đang nằm trong tay của Viên Thạc, hoàn toàn không có sức phản kháng.

Song phương chênh lệch quá rõ ràng!

"Đây là sóng thần?"

Viên Thạc lại dùng âm thanh lạnh nhạt.

"Nếu chỉ như vậy, ngươi cũng xứng giao chiến cùng Tam Dương? Tam Dương khí thế hội tụ, ngươi chết chắc! Võ sư Đấu Thiên, thật sự cho rằng có thể chiến đấu với Tam Dương? Ta muốn nhìn thấy sóng thần, không phải giúp ta xoa bóp tắm gội, ngay cả nước tắm ngươi còn không đủ tư cách, một thứ xấu xí!"

Lưu Long nổi giận!

Nước tắm?

Xem thường ai chứ!

"Phá!"

Quát khẽ một tiếng, một quyền đánh ra, quyền dài như thương, Thủy Long bộc phát ngập trời.

Ầm một tiếng vang lại nổi lên, Viên Thạc giống như con vượn khổng lồ, vượn lớn bắt rồng!

Viên Thạc bàn tay to như trời, trấn áp đập xuống, Thủy Long trong nháy mắt bị dập tắc.

"Ha ha!"

Tiếng cười này, đã kích thích làm Lưu Long không còn cố kỵ nữa, đối phương quá mạnh, hoàn toàn không phải là đối thủ, dù là lúc này có thể bộc phát Thế, vẫn chẳng thể làm gì được Viên Thạc, người trước mặt thật là đáng sợ.

Lưu Long còn nghĩ khi chiến đấu sẽ nổi giận. . . Hiện tại phát hiện, mình cả nghĩ quá rồi, là bản thân mình nổi giận, đối phương chỉ lấy mình ra để chơi đùa!

"Điệp!"

Sóng lớn cường hãn, trong nháy mắt thêm điệp gia, một làn sóng càng qúet một làn sóng, tam điêp, tứ điệp. . . Trong nháy mắt, cửu điệp!

"Rầm rầm. . . Rầm rầm rầm!"

Lúc này, bên tai Lý Hạo vang lên thanh âm như vậy.

Hắn nhìn không chớp mắt.

Hắn nhìn quyền của Lưu Long, nhìn xem bàn tay của lão sư, một người dùng Ngũ Cầm Thuật, một người sử dụng Cửu Đoán Kình, đều là thứ Lý Hạo biết.

Hai vị Đấu Thiên. . . Đúng vậy, Lưu Long lúc này, hình như đã bước vào Đấu Thiên, trong lúc bất tri bất giác, y ra chiêu, chiêu thức có Thế, lấy Thế đè người. . . Kết quả lại bị đè lại.

Bất luận như nào, đây cũng là chiến đấu của hai vị Đấu Thiên.

Mà Lý Hạo một người mới vừa mới tiến vào Phá Bách, lại được quan sát gần như thế, đây cũng là cơ hội cực kỳ hiếm có.

Hắn vô thức khua quyền, xuất chưởng, lúc này, nhìn như bị mê hoặc.

Một lúc sau, Lý Hạo không nhịn được mà thay thế vào chỗ của Lưu Long, cảm thụ Ngũ Cầm Chi Thế của lão sư, bỗng nhiên mồ hôi lạnh ứa ra.

Quá nhanh!

Đúng, lão sư quá nhanh, Lưu Long hoàn toàn bị động, y không nhanh bằng lão sư, phản ứng cũng được, biến hóa cũng tốt, ra chiêu cũng vậy, đều không nhanh bằng lão sư.

Lưu Long chỉ có thể kiên trì!

Đột nhiên, Lý Hạo cảm giác yết hầu rét run lên, Viên Thạc biến quyền thành trảo, như là ưng trảo, một trảo tiến tới yết hầu của Lưu Long, mà Lưu Long bạo thét một tiếng, lần nữa khua quyền đỡ lấy, muốn dựa vào Cửu Điệp Chi Lực đánh lui đối phương.

"Không. . . Nên lui ra, né đi. . . Không thể ngăn nổi đâu!"

Trong đầu Lý Hạo hiện ra ý nghĩ như vậy.

Ngay lát sau, Lưu Long kêu lên một tiếng đau đớn, tay của Viên Thạc bỗng nhiên mất tích, lại xuất hiện, đã một tay tiến tới yết hầu của y, bóp lấy nó .

Mà nắm đấm của Lưu Long, cũng bị Viên Thạc nhẹ nhàng dùng một bàn tay giữ lấy, cả hai tay.

Mặt mũi Lưu Long buồn bực!

Mà Viên Thạc, còn chẳng thèm nhìn y, là nhìn về phía Lý Hạo, Lưu Long vô ý thức nhìn lại, ngay sau đó, y cảm thấy bản thân vừa trải qua một màn đầy bất lực.

Đầu Lý Hạo đầy mồ hôi, đột nhiên, hai tay giữ chặt, cũng không công kích bất kỳ ai, mà giống như kiệt sức vì bị giữ chặt.

Đó là bàn tay không tồn tại của Viên Thạc!

Hai tay đồng thời giữ chặt, thân thể ngửa ra sau, cánh tay phải thì chống đở rồi đẩy ra, đẩy ra một chưởng!

Một chưởng này, hình như đã mở ra được cái gì.

Sau một lúc, mũi chân Lý Hạo đạp đất, lộn ngược một cái ra sau, lập tức rơi xuống đất, lăn xuống dưới đất, dưới dất như đang tránh thứ gì đó.

Lưu Long càng nhìn càng kinh ngạc!

Đây là. . . phương pháp phản kích của Lý Hạo sao?

Lý Hạo lăn đất mà đi, đầu đầy mồ hôi, lúc này, hình như hắn mới thanh tỉnh lại, nghiêng đầu nhìn về phía đại sảnh yên tĩnh, bỗng nhiên có hơi xấu hổ, nhìn bộ dạng toàn thân dơ bẩn của mình, lại nhìn xuống chân mình đã đạp bể hai khối gạch. . .

Lý Hạo ngượng ngùng, đứng dậy, ho nhẹ một tiếng nói: "Lão sư cùng lão đại chiến đấu vô cùng tuyệt diệu, thực sự nhịn không nổi, học tập một chút. . . Lão sư, lão đại là khách, đạp vỡ một số gạch nền, không thể để cho lão đại xuất tiền tu bổ được, ta sẽ xuất tiền tu bổ. . ."

Lấy lui làm tiến!

Quả nhiên, Lưu Long hơi biến sắc, rất nhanh nói: "Không cần, ta tìm người tới sửa! Vừa nãy nhất thời kích động, không nghĩ đến việc này, ta sẽ an bài người đến làm."