TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 228: Thế của Lý Hạo (5)

"Aiz!"

Viên Thạc thở dài một tiếng, ngươi vẫn không hiểu.

Lưu Long a, quá mức ngay thẳng. . . Có lẽ cũng có ít tâm tư, nhưng chút ít tâm tư kia, ở trước mặt mình hoàn toàn không đủ dùng, trước khi luyện võ thì nên luyện tâm, trước khi làm cường giả nên làm người.

10 tuổi, đối với những đứa trẻ trong gia đình bình thường thì không thành vấn đề, nhưng với gia đình ngươi phụ thân ngươi sắp chết rồi, con cái của kẻ thù ở khắp thiên hạ, lúc này vẫn còn không động não, người nào dám thu ngươi làm đồ đệ?

Tự nhiên lại ôm phiền phức vào người, còn phải đón nhận kẻ thù khắp thiên hạ của phụ thân ngươi, cái này cũng không biết.

Không phải, đến hôm nay vẫn không biết, đáng đời ngươi thiếu chút nữa tự luyện chết mình.

"Ta không phải cha ngươi, lười dạy ngươi, cho nên. . . Dừng ở đây!"

Viên Thạc chẳng buồn nói chuyện với y, một lát sau, một đợt kiếm năng cuối cùng tuôn ra, hai tay Lưu Long kẽo kẹt kẽo kẹt mà lay động, Lưu Long khua tay, như là cái chuỳ nặng đánh vào không trung, đánh không khí đến bạo liệt.

Ánh mắt của Lưu Long vừa động, lại nhìn Viên Thạc, có chút chấn động: "Đây là năng lượng gì?"

Quá mạnh!

Thương thế của hai tay không khỏi hẳn, nhưng cũng không tệ, hình như không có ảnh hưởng gì, ngay cả vết thương nhiều năm cũng được chữa khỏi.

Hèn gì trái tim của Viên Thạc vỡ nát cũng có thể chữa trị được.

Đây là cái gì?

Viên Thạc thản nhiên nói: "Thế nào, ta đâu phải phạm nhân, còn phải khai báo với ngươi? Con người của ngươi, thường xuyên nói chuyện không dùng đầu óc, ngươi phải nhớ kỹ, võ sư cũng tốt, siêu năng cũng được, ai mà không có ba phần bí mật? Mặc khác, cái ngươi thấy được, ta đều phải nói cho ngươi biết?"

Lưu Long có hơi câm nín, ta không có ý này.

Ở trước mặt Viên Thạc, y là vãn bối, không chỉ như vậy, y nói cũng không nói lại lão ta, đánh cũng đánh không lại, quả thật chỉ biết nén cơn giận, nếu không phải vì tấn cấp. . . Y chỉ muốn bỏ đi cho rồi, thật là đáng giận mà.

"Ta không có ý đó. . ."

"Có hay không, ngươi cũng không nên hỏi!"

Sắc mặt Lưu Long trở nên khó coi, cũng không lên tiếng, trong lòng hùng hùng hổ hổ, thật muốn đánh chết lão già trước mắt này, thật đáng giận.

Y cảm thấy tâm tính của mình đang rất tốt, lại bị mấy câu của Viên Thạc kích thích, cũng muốn đánh người.

"Có thể cửu điệp không?"

"Hẳn là có thể."

Lưu Long thấy lão không nói gì, cũng nhẹ nhàng thở ra, được rồi, ta không hỏi nữa.

"Không phải hẳn là có thể, mà là nhất định có thể!"

Viên Thạc lại trêu chọc, bất mãn nói: "Ta hao phí đại giới lớn như thế, không phải để cho ngươi hẳn là, hiểu chưa? Nếu như ngươi không được, ngươi bán cái mạng Phá Bách này cho ta, cũng không đủ chi phí của năng lượng này hao tổn!"

"Nhất định có thể!"

Lưu Long hét to, mang theo một chút tức giận: "100%, ta xác định nhất định có thể!"

"Vậy thì tốt rồi!"

Viên Thạc hiện ra vẻ tươi cười, lúc này, Lưu Long thật muốn đánh nổ mặt của lão, cười lên thật khó nhìn.

"Lý Hạo, vào đi!"

Một lát sau, Lý Hạo vào cửa.

Viên Thạc cũng không để ý, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên nao nao, nhìn hắn một cái, có chút ngưng mi, lại nhìn một quanh thân của Lý Hạo, có hơi nghi hoặc một chút.

Trước đó lão nói với Lưu Long, Lý Hạo tương lai nhất định có thể làm long trời lở đất, trở thành một thế hệ tông sư.

Nhưng lão nói, là trí tuệ của Lý Hạo, là tâm tính của Lý Hạo.

Mà ngay lúc này, y lại mơ hồ nhận thấy một luồng khí không bình thường.

Thế?

Làm sao có thể!

Vừa mới nãy điệp kình bên ngoài cơ thể của Lý Hạo, đã để lão ngưng động, cũng rất hài lòng về biểu hiện của tên đệ tử này.

Nhưng lúc này này, bỗng nhiên lão có chút hoài nghi.

Trầm mặc một hồi, Viên Thạc chậm rãi nói: "Thực lực có tiến bộ?"

"Ừm, nội kình của tứ chi phóng ra ngoài, xem như đỉnh phong Phá Bách sơ kỳ."

Lý Hạo nở nụ cười vui sướng.

Lưu Long kinh ngạc, Viên Thạc cũng không để ý cái này, một Phá Bách sơ kỳ, ngươi sao có thể đỉnh phong, y cũng không quá quan tâm.

Y muốn hỏi, không phải cái này.

Mà Viên Thạc, cũng không nói cái này nữa, nhìn về phía Lưu Long: "Tới đi, để ta cảm thụ lãng ý của ngươi một lát! Không cần cố kỵ làm gì, không cần phải để ý đến Lý Hạo. . . Cũng không cần để ý tới con chó kia, ngươi cứ việc phóng thích trạng thái mạnh nhất của ngươi!"

Lưu Long có chút không muốn, nhưng mà Viên Thạc đã nói như vậy, lúc này y, cũng hơi không thể chờ đợi.

Thử một chút!

Ngay tức khắc, y vung một quyền ra, như sóng biển dồn dập, trên hai tay, kình lực cổ động, một quyền lại một quyền.

Đến cuối cùng, thậm chí mơ hồ có thể cảm nhận được sóng lớn ở biển cả bộc phát!

Ngày đó khi Viên Thạc bước vào Đấu Thiên, đoạn mở đầu không nhiều, thuận theo tự nhiên mà bước vào Đấu Thiên.

Mà lúc này, Lưu Long nếm thử, Lý Hạo cũng phát hiện sự khác biệt, Lưu Long cần súc Thế!

Cần chuẩn bị, cần bộc phát đến đỉnh điểm mới có thể cảm ngộ thần ý.

"Lưu Long không bằng lão sư tự nhiên. . ."

Lúc này, trong lòng Lý Hạo cũng ngộ ra, Lưu Long bước vào Đấu Thiên, coi như thành công, cũng rất miễn cưỡng, tuyệt đối không bằng lão sư nhẹ nhàng thoải mái, nếu không phải lão sư bị thương thế liên lụy, cũng không cần bất kỳ ngoại lực nào, có thể trực tiếp bước vào Đấu Thiên.

Mà ngay lúc này, một cỗ kình lực bọt sóng cuốn tới phía hắn.

Lý Hạo thần sắc bất động, hai chân tựa cắm sâu vào đại địa.

Bộc phát Cửu Đoán Kình!

Kình lực nhập thể, nước chảy bèo trôi, ở trong cơ thể hắn rung chuyển bất an, sau một lúc, Lý Hạo kêu lên một tiếng đau đớn, một cước nhẹ nhàng đạp đất, một cỗ sóng kình lực lớn bị hắn di chuyển xuống đất.

Mặt đất chấn động!

Gạch vỡ ra. . . Lý Hạo biến sắc, mẹ nó!

Ngay sau đó, hắn lén nhìn Viên Thạc, vừa hay nhìn thấy Viên Thạc mở to hai mắt nhìn. . . Tiêu rồi, bị lão sư thấy được, tiêu rồi tiêu rồi, ta thực sự hết tiền đổi gạch cho người rồi.

Lý Hạo hỏi rồi, vô cùng đắt tiền, một mảnh gạch lót đất cũng 500, một khi đổi thì đổi hết cả phòng. . . Mỗi cái 10 vạn 8 vạn cũng khó mà chuẩn bị tốt.

Lúc này, Viên Thạc trừng lớn con mắt!

Thế!

Tuyệt đối là khởi đầu của Thế, tuyệt đối là vậy!

Lão sẽ không nhìn lầm, vừa nãy còn hoài nghi đôi chút, lúc này, Lý Hạo lại mượn lực đánh lực, chuyển di kình lực, lợi dụng tự mình lấy kình lực của Lưu Long đẩy xuống dưới mặt đất, liên quan đến đại địa, đây tuyệt đối không phải đơn giản là vận dụng lực lượng, mà là một loại vận dụng của Thế!

Làm sao có thể?

Viên Thạc không dám tin, ta không có dạy hắn những này, coi như ta có nói qua, cũng chỉ nói là bắt chước Ngũ Cầm, đây phương pháp dễ dàng cảm ngộ nhất.

Nhưng Lý Hạo. . . Hình như là tự mình cảm giác ngộ.