TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 227: Thế của Lý Hạo (4)

"Gâu gâu!"

Hắc Báo sủa lên một tiếng, trong mắt có chút mê mang.

Đây là cái gì?

Mà Lý Hạo, lại nở một nụ cười, Thế, hắn không biết.

Nhưng mà hình như hắn đã tìm được phương hướng cho chính mình.

Như thế nào để súc Thế, như thế nào để dưỡng Thế.

"Sách cỗ còn có ghi chép, có cổ nhân dưỡng kiếm mấy năm, xuất một kiếm, thiên địa kinh hãi! Giấu hung và kiếm, giấu kiếm vào vỏ, dưỡng kiếm nuôi Thế, mà ta. . . Hòa mình vào đất, ẩn thân cùng đất, đại địa bất diệt ta cũng bất diệt. . ."

Đương nhiên, đây là giấc mộng của hắn, gần như không có khả năng làm đến như vậy.

Nhưng mà Lý Hạo không thèm để ý!

Hôm nay Lưu Long đã ngộ Thế, mà Lưu Long còn không có cảm ngộ đến, Lý Hạo lại có cảm giác, việc này cũng không biết khi Lưu Long biết được, sẽ cảm nghĩ như nào.

Cho nên mới nói, có đôi khi, thiên phú không nằm ở thân thể, mà ở chỗ tư tưởng.

Tư tưởng cao bao nhiêu, cảnh giới sẽ cao bấy nhiêu.

Thân thể có cường đại hay không, chỉ có thể quyết định ở hiện tại, tư tưởng cao xa đến mức nào, sẽ quyết định được tương lai.

"Hắc Báo, phải học biết chữ, đọc sách thật nhiều!"

Lý Hạo với dáng vẻ tươi cười: "Không hiểu cái gì là đạo lý, cái gì là thiên địa tự nhiên, vậy ngươi vĩnh viễn không hiểu tương lai rốt cuộc rộng lớn đến mức nào. . . Ngươi chỉ thấy có trước mắt, mà ta, lại có thể đoán trước tương lai!"

"Uông uông uông!"

Hắc Báo kêu to một tiếng, trong mắt chó vẫn như cũ có chút mê mang, nhưng mà nhớ kỹ lời này.

Lý Hạo nhắm mắt, không nói thêm gì nữa.

Sau khi ấp ủ một lúc, bỗng nhiên, lần nữa giậm chân một cái.

Trên hai chân, lúc này đều có nội kình bộc phát, nội kình phóng ra ngoài, thẩm thấu đại địa, mà lần này, dưới chân không xuất hiện cái hố, mặt đất hình như chấn động một chút, trong nháy mắt, tàn dư chấn động làn tràn ra, ước chừng lan tràn tận hai ba mét, ở bên ngoài hai ba mét, làm vỡ nát bồn hoa ở ngoài viện.

Lý Hạo với dáng vẻ tươi cười!

"Tứ chi phóng ra ngoài!"

Chỉ trong nháy mắt, hắn đã hoàn thành phóng nội kình của tứ chi ra ngoài, hai chân hoàn toàn có thể phóng nội kình ra ngoài, thậm chí còn cảm ngộ một số thứ khác.

Trong phòng, bỗng nhiên truyền ra một tiếng gầm thét: "Lý Hạo, ngươi lại phá hoại, lão tử dùng một bàn tay đập chết ngươi!"

Tiểu tử kia, lại ở bên ngoài làm gì?

Binh binh bang bang, còn có tiếng vỡ vụn, đây là phá nhà sao?

Cẩu tử cũng không phá nhà, Lý Hạo ngươi lại phá nhà?

So với cẩu tử còn khó trị hơn!

Vừa nãy Lý Hạo còn hăng hái, sắc mặt lập tức rũ xuống, có chút bất đắc dĩ.

Ta không có phá nhà. . . Vâng, là ta phá hoại.

Đánh nát bồn hoa, đá nát vài miếng gạch đất, hi vọng lão sư sẽ không bắt ta đi sửa, ta không có tiền, Lưu Long đi sửa được rồi, mặc dù hắn không có tiền, nhưng hắn có tay, có thể dùng công quỹ đi sửa.

. . .

Trong phòng.

Hai tay của Lưu Long lúc này đang phụ hồi nhanh chóng, nghe thấy Viên Thạc gầm thét, có hơi buồn cười.

Mà Viên Thạc, nhướng nhướng mày, trầm giọng nói: "Cười cái rắm! Ta mơ hồ có cảm giác. . . tên tiểu tử kia ở bên ngoài, tương lai sắp tới, nhất định có thể làm cho long trời lở đất!"

"Thiên phú không tồi, nhưng Viên lão cũng hơi khoa trương rồi."

"Không phải thiên phú, thiên phú ở trên cơ thể, ta chưa từng để ý!"

Gương mặt củaViên Thạc lãnh đạm: "Lưu Long thiên phú luyện võ của người nhất định là nhất lưu, đỉnh cấp! Mà Viên Thạc ta, không coi trọng những này, ta quan tâm là trí thông minh cùng phản ứng quyết đoán chi lực! Đây mới căn bản để võ sư tiến xa hơn! Một võ sư không có chính kiến của mình, võ sư chỉ biết làm theo tuần tự, ngay cả Đấu Thiên còn khó, coi như tiến vào được Đấu Thiên, cũng chỉ là bắt chước người khác!"

Lưu Long có chút im lặng, cái này. . . Là khen ta hay là mắng ta đây?

Ta có thiên phú tốt, mà không được ngươi coi trọng, ý là nói đầu óc của ta không dùng được đúng không?

Từ trước tới giờ Lưu Long không cảm thấy mình ngốc, có thể ở trong mắt Viên Thạc, y mãi mãi vẫn là kẻ ngu.

Lúc này, Lưu Long nhịn không được: "Viên lão, xem như ta không đủ thông minh như thế, nhưng khi đó ta còn nhỏ, chẳng lẽ chỉ với một ánh mắt, liền kết luận trí thông minh của ta không cao, không đạt được yêu cầu của ngươi?"

Điều này, y vẫn luôn không phục.

Viên Thạc cười nhạo một tiếng: "Còn cần nhìn lần thứ hai sao? Ngày đó phụ thân ngươi mang ngươi đến chỗ của ta, ta hỏi một câu, Cửu Đoán Kình của phụ thân ngươi cường đại như thế, vì sao còn muốn học tập chi thuật của người ngoài, ngươi đã trả lời ta như thế nào?"

Lưu Long hồi tưởng một lát, rất lâu sau mới nói: "Ta. . . Ta nói Cửu Đoán Kình tuy mạnh, nhưng có thể tổn hại đến thân thể, phụ thân tôn sùng Ngũ Cầm Thuật, cho nên ta muốn cùng Viên lão học tập Ngũ Cầm Thuật!"

Đây có gì không đúng sao?

Y vẫn không hiểu.

Viên Thạc khinh bỉ nói: "Cho nên nói ngươi ngu! Ta cũng không cần khảo sát làm cái gì, không cần thiết. Là người đến xin ta, ngươi phải nhớ kỹ! Phụ thân ngươi cũng đến xin ta, khi đó ngươi cũng không tính là nhỏ, 10 tuổi a?"

“Cũng tầm đấy."

"Cũng lớn như vậy rồi, đầu óc cũng không dùng được chút nào, ngươi phải nhớ kỹ, ta mạnh hơn phụ thân của ngươi, ta chỉ là khách sáo nói một câu, Cửu Đoán Kình của nhà ngươi rất lợi hại. . . Ngươi khi đó, thế mà lại công nhận luôn, Cửu Đoán Kình của nhà ngươi rất mạnh, nói y như là học Ngũ Cầm Thuật của ta, là bởi vì không còn lựa chọn nào khác mà thôi, cho nên mới đến học! Viên Thạc ta đường đường là tông sư, lại trở thành vỏ xe phòng hờ của ngươi?"

Viên Thạc cười lạnh một tiếng: "Cho phụ thân ngươi một ít mặt mũi, nói lão lợi hại, còn không nể mặt mũi. . . Ngân Nguyệt Tam Thương cùng nhau, ta cũng đánh tan toàn bộ! Nếu là Lý Hạo, khi đó dĩ nhiên sẽ nói, Cửu Đoán Kình tuy mạnh, nhưng không mạnh bằng Ngũ Cầm Thuật, luyện võ nên luyện thuật mạnh nhất!"

Lưu Long trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ vì cái này?

Chỉ vì câu nói này, ngươi liền cảm thấy ta ngu ngốc?

Khi đó ta chỉ là đứa bé, hơn nữa, Cửu Đoán Kình của nhà ta thật sự rất cường đại, vốn dĩ đây là sự thật, không ngờ, con người củ người phải nịnh hót mới được?

Lưu Long tuyệt đối không nghĩ tới, mình bị cự tuyệt, chỉ bởi vì mình không nịnh hót Viên Thạc.

Còn công lý không vậy?

Ở trong ấn tượng của y, lúc đó địa vị và thân phậnViên Thạc, một Tông Sư cấp cường giả như vậy, chắc hẳn càng muốn nghe nói thật mới đúng, kết quả. . . . bản thân mình đã sai sai ở chỗ không nịnh hót!

Chết tiệt!

Lưu Long tức muốn bể phổi rồi, y tuyệt đối không thừa nhận mình ngu xuẩn, là do Viên Thạc quá vô sỉ.