TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 223: Ngộ thế (5)

Cửu Đoán Kình phá hủy nhục thân, đó là vì nội kình bộc phát, ẩn chứa ở bên trong, sóng biển cuộn trào trên mặt nước, nội kình này có thể điệp gia bề ngoài hay không?

Lý Hạo nghĩ đến những điều này, một cỗ nội kình không tự chủ được phóng ra bên ngoài.

Sau một khắc, đạo nội kình thứ hai phóng ra, hắn vận chuyển Cửu Đoán Kình, muốn điệp gia, nhưng trong nháy mắt lại tán loạn.

Nội kình phóng ra ngoài, hai lần điệp gia cũng không làm được.

"Vì cái gì?"

Lý Hạo tự hỏi mình, sóng biển cũng tốt, nước hồ cũng tốt, đều liên tục không ngừng, có thể điệp gia ở bên ngoài, vì sao nội kình không được?

Đều là nhất thể!

Nội kình cũng tốt, nhục thân cũng tốt, thật ra đều là nhất thể, đều bắt nguồn từ nhân thể.

"Cơ thể là cầu nối?"

Lý Hạo nhìn về phía hai tay, lại rơi vào trầm tư, hắn nghĩ bản cổ tịch học thuộc lòng trước đó, trong đó có một vài ghi chép.

Nhục thân làm cầu nối, dựng Thiên Địa Môn.

Trong ngoài câu thông, nhục thân làm gốc...

Hắn không hiểu nhiều, nhưng giờ phút này lại mơ hồ có chút cảm ngộ.

Sau đó nội kình thu về, không còn phóng ra bên ngoài.

Nắm giữ không được!

Một lát sau, Lý Hạo duỗi ngón trỏ ra, một vòng nội kình nhàn nhạt bộc phát ra. Một lát sau, đạo nội kình thứ hai điệp gia ra, cũng phóng ra ngoài, điệp gia ở bên ngoài.

2 trọng kình lực, khó khăn điệp gia cùng một chỗ.

Lý Hạo xao động!

Phóng ra ngoài không cách nào điệp gia, đó là bởi vì bề mặt quá lớn, mặt tiếp xúc quá rộng, dễ dàng tán loạn.

Có thể thu nhỏ bề mặt này không?

Bề mặt của một đầu ngón tay lớn như vậy!

Trong nháy mắt, lại một đạo nội kình điệp gia ra, chỉ cần nội kình bộc phát nhanh, vì sao không thể trùng điệp cả bên ngoài?

Chỉ cần đạo nội kình trước đó không lan tràn, phía sau nhanh chóng đuổi theo, vì sao không thể?

Đệ tam điệp!

Đùng đùng, nội kình vỡ nát, cuốn lên một vòng xoáy nho nhỏ.

Lưu Long đang suy nghĩ, quay lại đột ngột khi nghe thấy âm thanh.

Ngay sau đó, Lưu Long biến sắc.

Lúc này, Lý Hạo đang thử lần thứ hai, nhất trọng nội kình bộc phát từ ngón trỏ, đệ nhị trọng... đệ tam trọng!

3 lần điệp gia!

Rầm một tiếng, một ngón tay bắn ra kiếm khí!

Giờ phút này, Lý Hạo có chút mất tập trung, hắn nghĩ đến một môn bí thuật ghi lại trong một bản cổ tịch, chỉ kình giết người!

Ngón tay bắn mạnh ra kiếm khí!

Ngày đó, lúc Lý Hạo nhìn thấy chuyện này cũng không coi trọng hôm nay, hắn lại bắn ra một đạo kình lực từ đầu ngón tay của mình.

Chỉ kình bắn vọt ra, trực tiếp đập xuống mặt đất, khiến mặt đất xuất hiện một cái hố nhỏ.

Trước mặt, Lưu Long trợn tròn mắt.

Nội kình phóng ra ngoài!

Không chỉ nội kình phóng ra ngoài, mà bên ngoài cơ thể còn xuất hiện điệp gia...

Y trợn mắt kinh ngạc nhìn về phía Lý Hạo.

Phá Bách!

Phá Bách thì cũng thôi đi, bên ngoài cơ thể của hắn lại còn điệp gia Cửu Đoán Kình!

Làm sao có thể?

Giờ khắc này, y mới hoàn toàn hiểu rõ ý của Viên Thạc, làm sao có chuyện sóng thần phá hủy biển cả. Mà bản thân chính là biển cả, nội kình chính là sóng thần, nội kình phá hủy bản thân, đây chính là vấn đề.

"Lý Hạo!"

Lưu Long thì thầm, sau đó bỗng nhiên cảm thấy buồn bã từ tận đáy lòng.

Y đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Viên Thạc, cúi thấp đầu: "Năm đó Viên lão không thu ta làm đồ đệ, nói ta ngu dốt. Ta Lưu Long không tự biết, tự nhận thiên phú cũng tạm được, hôm nay nhìn thấy hành động của Lý Hạo, thì ta mới hiểu được... ta ngu xuẩn đến mức nào!"

Y cúi thấp đầu.

Nỗi bi ai và chán nản khó nói nên lời!

Thì ra ta đúng là thằng đần.

Lý Hạo chỉ cần nghe vài câu của Viên Thạc, đã cảm ngộ được rất nhiều thứt, hắn thậm chí có thể nội kình điệp gia bên ngoài cơ thể... Lưu Long xấu hổ cùng cực.

Người so với người, thật quá bất công.

Thì ra thiên phú của con người cũng có phân cấp.

Ở sau lưng, Lý Hạo rất tỉnh, há miệng muốn nói... sóng nhanh chóng lựa chọn im miệng.

Hắn có chút xấu hổ, thật ra không phải là mình tài giỏi gì, chỉ là mình xem nhiều cổ tịch, đọc được những thứ rất kỳ quái, cho nên hắn nghĩ tới chỉ kiếm trước tiên.

Còn Lưu Long lại chưa bao giờ tiếp xúc qua những thứ này.

Nói nôm na, trình độ văn hóa của Lưu Long... có chút hạn hẹp, kho tri thức chưa đủ!

Đây không phải thiên phú, mà do thiếu kiến thức.

Viên Thạc cũng nhìn Lý Hạo bằng ánh mắt kỳ lạ, bật cười: "Bình thường thôi! Lưu bộ trưởng, vào đi! Nếu vừa nãy ngươi đã thấy được, ta nghĩ hẳn sẽ có chút thu hoạch!"

Lưu Long gật đầu, lại quay đầu nhìn về phía Lý Hạo, bỗng nhiên khom người: "Đa tạ!"

Lý Hạo trơ ra như phỗng, đang định nói thì Lưu Long đã dậm chân bước vào tiểu viện.

Y đã có đầu mối.

Một số thời khắc, có rất nhiều thứ thường chỉ cần đánh vỡ một lớp màng là được.

Hôm nay, Lý Hạo giúp hắn phá vỡ lớp màng kia.

Lý Hạo gãi đầu, có chút xấu hổ.

Lại có chút ảo não, đang yên đang lành tự dưng nội kình phóng ra ngoài làm gì, lần này bị đội trưởng biết ta là Phá Bách, ta làm sao giấu giếm nữa?

Thật đáng tiếc!

Phía trước, Viên Thạc vẫn tươi cười, quay người đi ở phía trước, sâu trong đáy mắt lại có vẻ vui vẻ.

Lưu Long ngươi phách lối nữa đi!

Nhìn thấy chưa, hôm nay đệ tử của ta đã khiến người phải phục sát đất, năm đó lão tử nói ngươi ngu xuẩn, ngươi còn không phục, lần này chịu phục chưa?

Mà Lưu Long ở đằng sau lão, lại hoàn toàn trấn tĩnh.

Lần này, dù còn chưa giao lưu cùng Viên Thạc, nhưng y cảm giác mình đã thu được lợi ích không nhỏ.

Có lẽ, hôm nay thật sự có hi vọng bước vào Đấu Thiên.

Điều kiện tiên quyết là mình có thể chín lần điệp gia ở bên ngoài cơ thể, cảm ngộ <b>thế</b> chân chính.