Chỉ là bình thường ẩn dưới áo khoác, không ai chú ý tới.
Thời khắc này hai tay của Lưu Long như sóng biển dập dìu, nhưng mỗi một lần trào dâng, đều có rất nhiều máu văng ra.
Hai tay khó gánh!
Lực điệp gia của Cửu Đoán Kình quá mạnh, mà tố chất thân thể của Lưu Long vẫn quá yếu so với Cửu Đoán Kình.
3 lần điệp gia, 4 lần điệp gia, 5 lần điệp gia...
Liên tiếp đến lần thứ 7... cơ bắp rung lên 7 lần, phụt một tiếng, máu bắn tung tóe.
Trên mặt của Lưu Long có chút mất mát.
Hắn không chịu nổi!
Dù cố chịu đến lần thứ 8, cũng không chịu nổi lần thứ 9, hắn có thể 9 trọng... nhưng thân thể y không cho phép y phát huy ra điểm mạnh thật sự của Cửu Đoán Kình.
Nhưng... y nhìn thấy khoảng cách giữa mình và Viên Thạc chỉ còn có mấy mét, có chút không cam tâm.
Năm đó ta không thể bái ngươi làm sư, ngươi cảm thấy ta ngu xuẩn.
Hôm nay, Cửu Đoán Kình của ta đã đến mức này, vẫn khó mà tới gần ngươi... Lưu gia bí thuật, thật sự kém Ngũ Cầm Thuật của ngươi nhiều vậy sao?
"Uống!"
Quát khẽ một tiếng, bát trọng kình lực điệp gia!
Két!
Giờ khắc này, không chỉ mạch máu, mà cả xương cốt cũng có chút khó chống đỡ nổi.
Gân xanh lộ ra... không, là kinh mạch đỏ như máu, máu huyết cũng nhanh chóng thấm hết ra ngoài.
Lưu Long cưỡng ép tám lần điệp gia!
Một quyền vung ra, phá vỡ ngăn cản thế, tiếp tục tiến lên.
Ở phía sau, lúc này Lý Hạo đã đỏ bừng mặt, hắn cũng bám theo đi về phía trước một bước, thế áp bách lại càng ngày càng mạnh. Giờ khắc này, Lý Hạo mới cảm nhận được chênh lệch giữa Đấu Thiên và Phá Bách.
Cả hai không thể so sánh nổi!
Hắn chỉ tiếp nhận một chút thế mà Lưu Long không thể ngăn cản, nhưng cũng ép đến mức hắn cảm thấy bản thân sắp vỡ nát.
Nhưng tố chất thân thể của Lý Hạo rất mạnh.
Hắn chưa từng xuất hiện tình huống máu rỉ ra.
Lý Hạo cảm thấy bản thân bị áp lực tâm lý quá lớn, áp lực trên nhục thân thật ra không lớn như vậy.
- Hự!
Hắn kêu lên đau đớn, từ bỏ Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật, Lý Hạo vận chuyển Cửu Đoán Kình, nội kình điệp gia, một lần, hai lần, ba lần!
Tam trọng!
Nội kình tam trọng, Lý Hạo cũng không tập trung ở tay, mà là tập trung tại hai chân, đạp chân xuống, giẫm nứt gạch, tiến lên trước một bước, giờ hắn cảm giác rất thoải mái.
Đúng vào lúc này, giọng nói của Viên Thạc truyền đến: "Còn phải thử nữa sao? Sau 9 trọng, đôi tay của ngươi... có lẽ không thể nào bảo vệ!"
Lưu Long dừng bước, rất không cam lòng.
Y nhìn về phía Viên Thạc, nắm chặt song quyền đẫm máu.
9 trọng, dám sao?
Không dám!
Không phải sợ, không phải sợ chết, cũng không phải sợ phế, y sợ chính mình vừa kéo lên phân bộ Tuần Dạ Nhân, còn mình nhanh chóng mất đi chiến lực... vậy y sẽ có lỗi với không rất nhiều người.
"Hừ!"
Một tiếng mang theo không cam tâm, mang theo phẫn nộ, mang theo tiếng hừ uất nghẹn!
Lưu Long cắn chặt răng, đứng nguyên tại chỗ, giờ y không biết mình không biết nên dùng tâm trạng gì để đối mặt với kẻ trước mắt.
Viên Thạc!
Mà giọng nói của Viên Thạc lại truyền đến: "Sóng biển quét sạch thiên địa... Cửu Đoán Kình... Lưu Long, sóng biển cũng có lửa giận!"
Viên Thạc bình tĩnh nói: "Có người nói, sóng thần là cơn giận của biển cả! Nhưng sóng biển là thiên uy gì chứ? Chỉ có sóng thần mới thực sự là thiên uy! Sợ rằng ngươi chưa từng nhìn thấy sóng thần! Trời long đất lở, quét sạch thiên địa!"
"Biển của Ngân Nguyệt chỉ là biển nội hải, quá nhỏ, quá yếu!"
"Ngươi nên ra ngoài mở mang tầm mắt, ở ngoài Ngân Nguyệt hành tỉnh có biển chân chính, có sóng thần thật sự... Ta từng nhìn thấy sóng thần quét sạch thiên địa, trong nháy mắt một tòa thành lớn hóa thành hải dương! Toà kiến trúc toà đến thế nào cũng sẽ sụp đổ! Võ sư mạnh hơn nữa cũng sẽ bị phá tan!"
"Sánh bằng ngàn người?"
“Lục địa thần tiên!”
Viên Thạc cảm khái: "Thời khắc đấy, sóng thần sẽ nói cho ngươi biết cái gì gọi là một làn sóng phá hàng triệu! Dù vũ khí của ngươi cường đại, mặc cơ thể ngươi cường hãn, sóng lớn đánh tới, ngươi cũng sẽ hóa thành bột mịn!"
Lục Địa Thần Tiên, cũng chỉ phá ngàn người.
Sóng thần lại có thể trong nháy mắt huỷ diệt thành lớn hàng triệu nhân khẩu.
Lưu Long khẽ nhíu mày, như có điều suy nghĩ.
Y khuyên Lý Hạo đi ra ngoài mở mang, kết quả Viên Thạc lại nói, ngươi Lưu Long nhìn chưa đủ, ngươi nhìn quá ít, tầm nhìn hạn hẹp, sóng thần chân chính không phải như thế!
"Viên lão, dù nhìn thấy sóng thần, thân thể này của ta... chỉ sợ cũng không cách nào chịu nổi..."
Viên Thạc cười: "Ngươi chưa từng thấy biển cả bị sóng thần phá hủy?"
Lời này vừa nói ra, Lưu Long có chút mất hồn.
Biển cả... sẽ bị sóng thần phá hủy sao?
Có ý gì?
...
Mà phía sau, Lý Hạo cũng đang tự hỏi.
Hắn chưa từng thấy biển, nhưng hồ thì nhìn nhiều rồi.
Sóng trong hồ, có thể phá hủy hồ sao?
Không thể nào!
Chỗ ta từng qua, đều là hồ.
Lý Hạo rơi vào trầm tư, lão sư học cứu thiên y, lão sẽ không không vô duyên vô cớ nói điều này.
"Sóng biển... sóng thần... nội kình... thế..."
Một khắc sau, ánh mắt của Lý Hạo khẽ nháy.
Một cỗ nội kình phóng ra ngoài.
Nội kình, bắt nguồn từ thể nội.
Phá Bách, nội kình phóng ra ngoài.