TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 221: Ngộ thế (3)

Với kỹ thuật lái xe này của Lý Hạo, muốn theo dõi cũng khó.

Không dễ phán đoán một giây sau hắn sẽ lái đi đâu!

Tuy nhiên vẫn có một số người biết điểm đến của bọn họ, nghe nói hôm nay Lưu Long muốn chính thức đến thăm Viên Thạc. Hai vị này đều là võ sư, tuy nhiên trước kia rất ít chạm mặt, nghe nói Lưu Long có một đoạn kỷ niệm không muốn người biết với Viên Thạc, trước kia hai người có chút ngăn cách.

Có người háo hức xem náo nhiệt, tốt nhất đánh nhau càng hay.

Đương nhiên, chỉ là nghĩ cho vui thôi.

Hai người giờ đều đang cống hiến cho Tuần Dạ Nhân, cho dù Viên Thạc tấn cấp thành công, cũng sẽ không nảy sinh xung đột với Lưu Long. Nghe nói lần đến thăm này là để chuẩn bị cho nghi thức thành lập vào buổi tối hai ngày sau.

...

Cổ viện Ngân Thành.

Lưu Long cũng không rầm rộ thông báo với cổ viện việc y sắp đến, y chỉ là đến để gặp Viên Thạc.

Tuy nói lần này đến vì mục đích gì khác, nhưng giờ phút này, trên xe Lưu Long vẫn nghiêm túc, sắc mặt có chút căng thẳng, không để ý Lý Hạo lái xe kiểu gì, trên đường đi luôn giữ yên lặng.

Lý Hạo vừa lái xe, vừa làm dịu bầu không khí: "Lão đại, không cần phải căng thẳng như vậy, lão sư ta rất dễ nói chuyện..."

Lưu Long liếc mắt nhìn hắn, không lên tiếng.

Đây không phải lần đầu tiên y gặp Viên Thạc, mà đã gặp rất nhiều lần.

Bất quá chính thức kính thăm, có lẽ đây là lần thứ hai.

Lần thứ nhất, là cha mang mình tới gặp Viên Thạc, hi vọng Viên Thạc có thể thu y làm đệ tử, Cửu Đoán Kình gia truyền có quá nhiều mặt xấu, Ngũ Cầm Thuật của Viên Thạc lại là phương pháp dưỡng sinh nổi danh.

Cha hi vọng mình có thể làm đệ tử của Viên Thạc, thời điểm đó phụ thân đã đến phong thương, hai tay đã xuất hiện tổn thương lớn, không thể nào toàn lực vung thương.

Lưu Long đến nay còn nhớ rõ cảnh tượng Viên Thạc từ chối chính mình, cha rất bi thương, rất vô lực.

Cha không hy vọng mình tiếp tục luyện Cửu Đoán Kình!

Thậm chí không hy vọng mình luyện võ.

Nhưng Lưu Long biết, y là con trai của Ngân Thương Lưu Hạo, ngân thương có tiếng tăm không nhỏ trong Ngân Nguyệt hành tỉnh, hắn không luyện võ thì cha vừa chết, chỉ sợ Lưu gia của y cũng sẽ diệt môn.

Cho nên sau khi Lưu Hạo không thể để con trai làm đệ tử của Viên Thạc, dù vô cùng mâu thuẫn vẫn đành phải truyền Cửu Đoán Kình cho Lưu Long, biết rõ con đường này không dễ đi, nhưng bước lên con đường này thì không có đường lui.

Xe ngừng.

Lưu Long tỉnh lại từ trong hồi ức, y nhìn thoáng qua cái sân phía trước, hít sâu một hơi, mở cửa xe, cất bước xuống xe.

Cánh cửa sớm đã mở ra.

Trong sân, Viên Thạc cũng chưa xuất hiện, tuy nhiên vẫn đứng ở cửa, cười tươi nhìn Lưu Long.

Lưu Long từng bước một đến gần.

Còn chưa tới gần, một cỗ khí thế ngập trời đã ép lên y.

Lưu Long bước chân trì trệ, ủng da giẫm vào nền đất.

Y ngẩng đầu, nhìn về phía Viên Thạc.

Viên Thạc vẫn tươi cười, lão không nói chuyện, nhưng ánh mắt lại đang nói chuyện.

Nếu hôm nay Lưu Long ngươi ngay cả thực lực bước vào cũng không có... ta không tin ngươi có thể bước vào Đấu Thiên!

Đây là khảo nghiệm của võ sư Đấu Thiên!

Ngay cả chuyện này người cũng làm không được, ngươi cũng xứng bước vào Đấu Thiên?

Không cách nào bước vào Đấu Thiên, vậy cũng không cần lãng phí thời gian.

Ánh mắt của Lưu Long lạnh lẽo, hơi nhún chân, nhấc chân, lại dậm chân hướng về phía trước.

- Ầm!

Gạch dưới chân gạch vỡ ra, hiện ra từng vết rách.

Bên cạnh hắn, Lý Hạo vẫn như thường ngày, thoải mái đi tới phía trước, hắn cảm nhận được khí thế của lão sư, tuy nhiên lão sư cũng không nhằm vào hắn. Hơn nữa hắn đã từng cảm thụ một lần, cảm giác áp lực không quá mạnh, không ảnh hưởng gì đối với hắn.

Giờ phút này, Lý Hạo cũng đang chú ý Lưu Long.

Mỗi một bước, đều có chút cố quá.

Chênh lệch giữa Đấu Thiên và Phá Bách cực lớn!

Lưu Long là Phá Bách đỉnh phong, nhưng dưới khí thế áp bách của lão sư, lại bước đi rất khó khăn.

Ngay sau đó, hình như Lý Hạo nghe được tiếng sóng biển.

Đúng vậy, bên tai hắn hình như vang lên tiếng sóng biển.

Hắn nghiêng đầu nhìn Lưu Long, giờ khắc này nội kình trong cơ thể của Lưu Long từng tầng một bạo phát, như nước sông cuồn cuộn, nội kình cường đại lao mạnh ra, giúp y gánh lấy áp lực, từng bước một bước vào trong sân.

Im ắng đọ sức!

Giờ khắc này, Lý Hạo có chút hâm mộ.

Đúng vậy, hâm mộ Lưu Long, tối thiểu y có tư cách hưởng thụ loại đãi ngộ này. Còn về hắn, lão sư chưa từng khảo nghiệm như vậy, bởi vì Lý Hạo còn cách thế một đoạn đường phải đi.

Lý Hạo dừng lại, đi ở phía sau Lưu Long.

Ngay đó, một cỗ uy thế nhàn nhạt bay lên từ đáy lòng, một cỗ lực áp bách từ trên trời giáng xuống.

Lý Hạo cố ý đi sau lưng Lưu Long, chính là muốn cảm thụ chút thế của lão sư.

Không phải loại thế bao dung, mà là nhắm vào.

...

"Ừm?"

Ở phía trước, Viên Thạc có chút cau mày, nhìn Lý Hạo.

Mình là học sinh, thật sự thú vị.

Hắn cũng muốn thử một chút!

Dù Lưu Long gần như tiếp nhận tất cả thế, nhưng Lý Hạo chưa cảm ngộ giai đoạn thần ý, dù chỉ tràn ra một chút, cũng đủ để hắn nghẹn chết.

Viên Thạc không để ý Lý Hạo, thích thử cứ thử.

Mở mang về thế chân chính, đối với hắn cũng có trợ giúp, tối thiểu để Lý Hạo biết Đấu Thiên là thứ gì.

Giờ phút này, ánh mắt của Viên Thạc vẫn chủ yếu tập trung trên Lưu Long.

Y cũng nghe thấy tiếng sóng biển! Lưu Long hình như mơ hồ có chút cảm ngộ, chỉ là... thế của y quá yếu.

Viên Thạc có chút cau mày.

Ngay đúng lúc này, Lưu Long khẽ quát một tiếng, giẫm chân, mặt đất vỡ ra, tầng tầng nội kình từ hai tay bộc phát, kéo dài đến toàn thân.

Hai tay áo khoác rách nát.

Hai cánh tay dính đầy máu!

Đúng vậy, đều là máu.