Lúc này, Lý Hạo không gặp Thánh Nhân, trong cấp độ Bất Hủ, e rằng cũng không ai có thể dễ dàng làm gì hắn.
Quá nhanh!
Y nhịn không được mà nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy Lý Hạo, những người này đối phó với một vị thất hệ Thần Thông cũng khó, đừng nói thất hệ, khi đó, lục hệ cường đại hay Sơn Hải lục trọng đều có thể bắt được Lý Hạo.
Lúc này mới bao lâu?
Từ Sơn Hải lục trọng đến Nhật Nguyệt ngũ trọng, nhưng chiến lực thực tế đã vượt qua Nhật Nguyệt lục trọng, thậm chí vượt qua Nhật Nguyệt thất trọng.
Không thể tin được!
Đương nhiên, Trương An biết, Thánh Nhân cường đại hơn nhiều so với Lý Hạo tưởng tượng. Trước mắt, Địa Diệu vẫn chưa toàn lực ứng phó, vẫn luôn lưu thủ, cũng là vì bảo vệ chính mình.
Địa Diệu này, hẳn là Thánh Nhân sơ kỳ.
Nhưng có nhục thân tồn tại, không trải qua thời kỳ suy yếu, một Thánh Nhân như vậy, không phải là loại suy yếu như Thái Dương Thần, Tiên Tri Thần.
Cũng không phải là dạng như Trương An, trước mắt chỉ có tinh thần lực, không tồn tại thân thể.
Trương An có nắm chắc giết chết đối phương... Nhưng cũng cần một chút thời gian, thậm chí phải trả một cái giá nhỏ, nếu có nhục thân tồn tại, giết một Thánh Nhân như vậy thực sự không khó.
Có thân thể, y là Chuẩn Thiên Vương, không có thân thể, năng lượng không nhiều, y cũng chỉ ở giai đoạn Thánh Nhân sơ trung kỳ.
Hơn nữa bản nguyên biến mất, một ít năng lực của bản nguyên đại đạo đều không cách nào sử dụng, lại càng làm cho chênh lệch của bọn họ thu hẹp lại.
“Đã rất tốt rồi.”
Trương An thầm nghĩ trong lòng, Lý Hạo ở trạng thái như vậy, nếu gặp phải một vị Thánh Nhân chưa hồi phục, không dám nói tất thắng, ít nhất đã không có nguy hiểm, có lẽ có thể bảo vệ được tính mạng.
Tất nhiên, giết Thánh Nhân... Khó như lên trời!
Y liên tục quan sát, Lý Hạo giờ phút này, một lòng phòng thủ, hình như muốn dựa vào phòng thủ để hao tổn đối phương.
Trương An lại cảm thấy không ổn lắm.
Kẻ yếu và cường giả so tiêu hao... Kẻ yếu khẳng định không tiêu hao được cường giả.
Bất quá, Trương An lại nghĩ, như vậy đã không tệ rồi, chẳng lẽ thật sự hy vọng xa vời Lý Hạo có thể đánh bại đối phương sao??
Nghĩ tới đây, y tự cười chính mình.
Vượt cấp mà chiến, đến cấp độ này, người nào không phải là thiên tài?
Giữa thiên tài, vượt giai mà chiến... Khó như lên trời.
Huống chi, bản chất Lý Hạo chỉ là Nhật Nguyệt ngũ trọng mà thôi. Thánh Nhân, kỳ thật đã không tính là Nhật Nguyệt cảnh rồi. Mà là sau Nhật Nguyệt cảnh, toàn bộ 36 mạch của Lý Hạo đều mở ra, có lẽ đã có thể chân chính đối kháng với Thánh Nhân.
......
Bang bang bang!
Một quyền liên tiếp một quyền, nhanh đến nhìn không rõ.
Lý Hạo chỉ có thể phòng thủ.
Trong mắt, nhưng không có bất kỳ ý nôn nóng nào, chỉ có ngưng trọng, thần quang lóe lên, lần lượt quan sát quỹ tích ra tay của đối phương.
Mỗi người ra chiêu, đều có một quy luật riêng.
Quy luật cố định.
Xuất thủ có lẽ nhìn như thiên mã hành không, nhưng cuối cùng, đối phương vẫn phải lặp lại quy luật này.
Ở trong Tuần Kiểm Ti một năm, Lý Hạo đọc rất nhiều hồ sơ.
Xem qua rất nhiều vụ án, nhìn thấy rất nhiều kẻ giết người, mặc kệ bọn họ bốc đồng mà giết người hay là giết người vì đam mê, vẫn là giết người có dự mưu... Cuối cùng, trên thực tế đều thành một quy luật nhất định, có lẽ mất một thời gian dài mới lặp đi lặp lại, nhưng cuối cùng, hầu như tất cả đều sẽ hoàn thành một vòng lặp có trật tự.
Trong đầu Lý Hạo hiện ra vô số ý niệm.
Giờ phút này, hắn đã giao thủ với đối phương nhiều lần, trong lòng hắn nghĩ, nhớ lại tất cả chiêu thức trước kia của đối phương, tiếp theo, tầm mắt rơi ở bên trái, trong lòng thầm niệm: “Chính là ở đây!”
Oanh!
Quả nhiên, ngay giờ khắc này, một quyền vỡ nát hư không, Lý Hạo vẫn chưa né tránh, mà là xuất kiếm phòng thủ.
Tầm mắt lại chuyển động, nhìn về phía một nơi khác: “Lại ở đây!”
Bang!
Hư không lại nổ tung.
Lý Hạo lảo đảo, chính mình bị đánh trúng, trong mắt lại lộ ra một nụ cười, chỉ cần ta không thay đổi quy luật xuất chiêu, đối phương sẽ tiếp tục tiến hành tuân theo quy luật lúc trước.
Mỗi lần lặp lại, không phải trong một thời gian ngắn, mà phải qua một thời gian rất lâu, đối phương mới hoàn thành một vòng lặp.
Thánh Nhân, không thể suy xét.
Nhưng mà... Ai nói nhất định không thể nào suy xét?
Gã quen với cách chiến đấu như vậy, qua vô số năm tháng, không dễ dàng thay đổi.
Giờ phút này, Lý Hạo không nhìn nữa, mà là dọc theo quy luật của mình, tiếp tục phòng thủ.
Một chiêu, mười chiêu, một trăm chiêu...
Hắn bị đánh đầy vết thương!
Mà Địa Diệu cũng không dám tùy tiện giết hắn, chỉ cảm thấy, năng lực phòng thủ lúc này của Lý Hạo lại cường đại hơn trước rất nhiều, có chút ngưng trọng, tên này... Khó trách lại là một trong những lãnh tụ của thời đại này.
Tuy gã không xuất toàn lực, nhưng theo lý thuyết, Lý Hạo cũng không chịu nổi.
Hơi thiếu kiên nhẫn.
Lý Hạo kỳ thật không thể đả thương gã, chênh lệch giữa đối phương và gã, chỗ lớn nhất chính là Lý Hạo không thể bắt được gã. Cho dù chiến lực không kém nhưng cũng không có tác dụng gì, kẻ yếu đối phó cường giả, mấu chốt nhất vẫn là tốc độ phản ứng.
Mà điều này, là khiếm khuyết tự nhiên của Lý Hạo.
Giờ phút này, Lý Hạo bắt đầu thu liễm lực lượng, súc thế, từng khiếu huyệt trên người bị đốt cháy, càng sáng rực rỡ.