Di tích Trấn Ngọc Sơn.
Theo Triệu thự trưởng mấy người tiến vào, Địa Diệu lần nữa hiện thân, y có vẻ ngoài rất hiền hòa, mới nhìn cứ tưởng là người hiền lành.
Lần đầu tiên tiếp xúc, liền có thể khiến người ta cảm thấy cực kỳ thân thiết.
"Vãn bối Viên Thạc!"
"Vãn bối Càn Vô Lượng!"
"Xin ra mắt tiền bối!"
Mấy người đều cực kỳ khách khí.
Mà Địa Diệu, tướng mạo không già, ngược lại có vẻ còn rất trẻ, mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt nhu hòa, liếc nhìn mấy người, khẽ gật đầu: “Không tệ không tệ, còn rất trẻ đã có thực lực như vậy, không giống bình thường, tại thời đại nào cũng đều là thiên chi kiêu tử."
Dứt lời, cười cười: “Ta cũng không hiểu rõ lắm về Tân Võ đạo, Thự Quang cũng không thường tới, nhị vị còn rất trẻ đã có thành tựu như thế này, hiển nhiên có cảm ngộ đặc biệt đối với Tân Võ đạo, không biết nhị vị. . . có thể tâm sự hay không, cũng tiện làm xong sách lược vẹn toàn cho việc đề thăng kế tiếp."
Càn Vô Lượng vội vàng nói: “Phải! Nếu đã nhờ tiền bối trợ giúp, sao có thể giấu giếm gì chứ. . ."
Nói xong, không đợi hai người khác mở miệng, lập tức nói: “Tân Võ đạo, bây giờ đổi thành Hạo Tinh đạo, tân nhân loại tu đạo mạch. . ."
Càn Vô Lượng thật biết gì nói nấy, vô cùng khách khí, cứ như rất sợ đối phương không giúp mình đề thăng, nói xong lời cuối cùng, ngay cả thần thông đạo mạch, không thuộc tính đạo mạch, 360 đạo mạch tạo thành một thanh kiếm, đều nói rõ ràng rành mạch.
Lúc này, Viên Thạc cùng Triệu thự trưởng cũng nhíu mày.
Mà Địa Diệu thì lộ ra nụ cười, trên mặt có chút ý thán phục: “Không ngờ Tân Võ đạo này, cư nhiên như thử đáng sợ, rực rỡ tình huống, ta biết một chút, cũng mơ hồ biết được việc 36 đạo mạch, không nghĩ tới. . . chỉ một phần mười, thậm chí chỉ là một phần mười đạo mạch không thuộc tính. . . Tân Đạo này, thật phi thường, e rằng có thể ngang bằng Tân Võ bổn nguyên đại đạo."
Càn Vô Lượng nở nụ cười: “Tiền bối có lực lượng Thánh Nhân, có người nói dù cho mở ra 360 đạo mạch, cũng chưa chắc mạnh bằng Thánh Nhân thời kỳ bổn nguyên. . . Chúng ta so với tiền bối, đó chính là ánh nến mà đòi tranh sáng với nhật nguyệt rồi."
"Không thể nói như vậy, vạn sự khởi đầu nan. . ."
Địa Diệu nở nụ cười, liếc nhìn thoáng hai người khác, lúc này hai người đều có chút căng thẳng, hiển nhiên cảm thấy Càn Vô Lượng nói quá nhiều.
Mà Địa Diệu, lộ ra nụ cười, lại nhìn Càn Vô Lượng.
Trong ba người, người này yếu nhất.
Trong lòng lão, mơ hồ cân nhắc, dục vọng của người này, đơn giản là. . . lộ rõ nhất!
Cái loại cảm giác dã tâm bừng bừng này, hầu như không che giấu được.
Là tu sĩ Hồng Nguyệt, lão có thể nhận biết rất rõ những dục vọng này, nhưng nồng đến mức khiến lão cũng có chút kinh ngạc, người này, lão không hiểu rõ lắm, Viên Thạc thì lão biết, thế nhưng Càn Vô Lượng này. . . không nổi danh, ở dưới trướng Lý Hạo, lại còn có kẻ dã tâm như thế!
Hơn nữa, còn có thể cùng Triệu Thự Quang, Viên Thạc cùng nhau tiến vào, hiển nhiên cũng là người tâm phúc của Lý Hạo, nhưng Lý Hạo có biết, dã tâm lớn của người này không?
Mà giờ khắc này, Viên Thạc thì mở miệng nói: “Tiền bối, lần này có thể được tiền bối trợ giúp, là vinh hạnh của chúng ta, lúc nãy, đô đốc đã nói trước, nếu như tiền bối có thể khai 1 mạch cho chúng ta, sẽ đền đáp tiền bối 10 triệu Thần Năng Thạch, khai ba mạch thì sẽ là 50 triệu. . ."
Viên Thạc trầm giọng nói: “Tiền bối đồng ý giúp đỡ, Thiên Tinh đô đốc phủ ta, Ngân Nguyệt võ lâm, cũng sẽ không để tiền bối chịu thiệt! Ngoài ra, đô đốc còn nói, nếu có thể khai mạch trên năm cái, sẽ đền đáp tiền bối 5000 giọt nước sinh mệnh! Nói cách khác, nếu có thể khai mạch năm cái, 50 triệu Thần Năng Thạch cộng thêm 5,000 giọt nước sinh mệnh!"
Lời này vừa nói ra, Địa Diệu cũng không khỏi hơi cau mày.
Bạo tay thật!
Lão hiểu rất rõ tình huống hiện nay, nói như vậy, quả nhiên, Hồng Y đã bị giết chết.
Trong lòng có chút căng thẳng.
Vẫn không thể quá mức khinh thường!
Có thể giết chết Hồng Y, dù cho năm xưa nhục thân của Hồng Y bị tổn hại, mà lão thì không, lão không rõ tình huống của Hồng Y, cộng thêm có người nói bị hoa hồng gai đâm sau lưng, nhưng bên phe Lý Hạo muốn giết chết Hồng Y, vẫn rất khó.
Nếu chỉ giết chết Hồng Y, thật ra lão không sợ, lão tốt hơn so với đối phương một chút, nhục thân vẫn còn.
Mà Hồng Y, không có nhục thân.
Sợ là sợ. . . sẽ rất khó giải quyết.
Suy nghĩ chợt loé lên trong đầu, có thể khống chế dục vọng của những người này, lại có chút không áp chế được, quân cờ đưa tới cửa, mỗi một vị đều là thiên kiêu của thời đại này.
10 vị!
Danh ngạch hạn chế, một mặt là vì không để cho mình tiêu hao quá lớn, ngoài ra đồng thời cũng là vì để cho Lý Hạo tỉ mỉ lựa chọn, chọn ra một số đỉnh cấp thiên tài tiến vào nơi này.
Nghĩ xong, Địa Diệu khẽ cười nói: “Lý đô đốc quá khách khí, nào cần nhiều như vậy. . ."