Phủ Đô đốc Thiên Tinh.
Đã rất lâu, Lý Hạo chưa về đây ngồi.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều đến phủ đệ.
Không đợi Lý Hạo mở miệng, Càn Vô Lượng chủ động đứng ra: “Đô đốc, ta chuẩn bị chủ động dẫn đội đi một chuyến Hồng gia, Trịnh gia, Lưu gia.”
Gã nói: “Ba nhà, tất có một nhà đã phản bội toàn thành! Thậm chí… có khả năng là cả ba nhà! Đương nhiên, đối phương có lẽ sẽ ngụy trang, không nhất định sẽ giết ta, nhưng chỉ cần giết ta, đương nhiên sẽ là kẻ địch! Mà không giết ta, dựa theo năng lực của thuộc hạ, có lẽ có thể nhìn thấu gì đó, có thể phán đoán một chút.”
Nói đến đây, gã lại nói: “Ngoài ra, thuộc hạ còn cần mấy người phối hợp.”
“Nói.”
Càn Vô Lượng nghiêm mặt nói: “Thuận phong nhĩ Hồ Minh.”
Hồ Minh, cái lão già hèn mọn kia sao.
Lý Hạo nhíu mày, nói: “Có thể thì cũng có thể, nhưng… lão nhát như chuột, rất dễ xảy ra chuyện.”
Càn Vô Lượng cười nói: “Đô đốc có chỗ không biết, đối với chúng ta mà nói, mạo hiểm thu hoạch được một chút, có lẽ vượt qua bình thường gấp 10 gấp trăm lần, chúng ta… đều đồng ý mạo hiểm! Lập công lao hiển hách cho Đô đốc! Nhưng nếu gia nhập cổ thành, thì chúng ta có là gì chứ? Còn không bằng một con chó, chỉ cần thuộc hạ đi nói, lão sẽ đồng ý, cũng tuyệt không bán đứng chúng ta.”
Lý Hạo gật gật đầu.
Càn Vô Lượng lại nói: “Vị thứ hai, Chu Thự trưởng.”
Chu Thự trưởng khẽ giật mình.
Càn Vô Lượng nở nụ cười: “Chu Thự trưởng đi con đường cổ võ, dễ dàng rút ngắn quan hệ với bọn họ.”
Lý Hạo cân nhắc một phen, gật đầu: “Còn gì không?”
“Còn nữa, cổ thành có lẽ sẽ ước lượng thực lực của chúng ta, thực lực của thuộc hạ không đủ… ba đại cổ thành, chưa chắc đều là kẻ địch, không chừng có thể lôi kéo một nhà, cần một vị cường giả phối hợp với ta.”
Nói đến đây, gã nhìn về phía một người: “Vả lại, cũng cần người đó địa vị đủ cao, có thể đại diện cho phủ Đô đốc Thiên Tinh!”
Địa vị đủ cao sao.
Lý Hạo biến sắc.
Giờ khắc này, Viên Thạc phủi phủi quần áo, thản nhiên nói: “Ta đi!”
Càn Vô Lượng đang nói lão chứ nói ai.
Nhưng Lý Hạo lại không hề nghĩ tới, bởi vì thật sự rất nguy hiểm, hắn vừa định mở miệng, Viên Thạc nhìn về phía hắn: “Ngươi chẳng lẽ muốn ta ở đây viết sách cả đời hay sao? Di tích ta đi qua còn nhiều hơn thành thị ngươi đi qua! Ta tinh thông văn học, nơi đó phải chăng là quanh năm có người sống, năng lượng có phát triển không, có dấu vết người không, ta vừa nhìn đã có thể phân biệt ra! Thành thị của phản đồ, nhất định là có người sống, nhất định sẽ sinh động, không thể không hoạt động suốt 10 vạn năm! Cho nên, không ai có năng lực phân biệt những thứ này hơn ta được.”
“Vả lại, mặc kệ có phải là phản đồ hay không, hẳn đều phải biết, ngươi đến từ Ngũ Cầm môn của ta, mà ta… là người có thể đại biểu nhất cho thành ý của ngươi!”
Viên Thạc cười nói: “Thành phản đồ chân chính, ngược lại sẽ không dễ dàng giết ta, giết ta, chúng sẽ hoàn toàn bại lộ!”
Dứt lời, lại nói: “Nam Quyền mặc dù khốn nạn, nhưng cũng có câu nói rất đúng, không cần phải luôn khinh thường bản thân, Ngân Nguyệt cũng đã chống đỡ đến hôm nay! Đám người Triệu Thự Quang, bây giờ đều đang giấu dốt, nếu không có ngươi… sẽ không còn là Ngân Nguyệt? Ta đi là được, lần này, cũng sẽ phối hợp tốt với Càn Vô Lượng!”
Bên dưới, Càn Vô Lượng không dám ngẩng đầu nhìn Lý Hạo.
Gã cảm thấy, chính mình đề cập Viên Thạc, thực ra là đang thử thách ranh giới cuối cùng của Lý Hạo.
Thực ra rất nhiều người đều hiểu rõ, Lý Hạo không có người thân, dù là lần trước đối phó Thần quốc phương tây, hắn đã bị thiệt thòi rất lớn, cũng không có biểu lộ gì, nhưng một khi Viên Thạc chịu thiệt, hắn sẽ lập tức nổi giận.
Có lẽ toàn bộ Thiên Tinh, người có thể khiến Lý Hạo xúc động chỉ có Viên Thạc.
Nhưng… Viên Thạc không đi rất khó khiến người ta coi trọng.
Không khiến người ta coi trọng, làm sao có thể nhìn thấu được lòng người biến ảo?
Phái mấy nhân vật không quan trọng đến đàm luận với mình, thì có thể nhìn ra cái gì chứ?
Lý Hạo nhắm mắt trầm tư một hồi, hồi lâu, chậm rãi nói: “Được thôi!”
Hắn nhìn về phía Càn Vô Lượng bình tĩnh nói: “Còn có yêu cầu gì không?”
“Có.”
Càn Vô Lượng cũng cố gắng nén rung động, thấp giọng nói: “Nếu như có thể, ta hi vọng có thể để một vị tiền bối Tân Võ đi cùng với chúng ta, làm người trung gian…”
Lý Hạo lắc đầu: “Không cần!”
Càn Vô Lượng khẽ giật mình, rất nhanh hiểu rõ, gật đầu: “Vậy thì thôi.”
Lý Hạo gật đầu: “Còn có gì nữa không?”
“Hết rồi… không đúng, còn có, cần một ít Thần Năng Thạch, làm lễ gặp mặt.”
“Được thôi!”
“Cần… 100 triệu!”
“Cũng được!”
Càn Vô Lượng lập tức thở ra, vậy cũng tốt.
Gã lại nhìn về phía Triệu Thự trưởng: “Mặt khác, ta cần Triệu Thự trưởng cung cấp cho ta một chút tin tức, ta không hiểu Ngân Nguyệt cho lắm, không biết rõ phương vị cơ bản, chỉ cần xác định phương vị cơ bản, cho dù không cách nào tìm được, cũng có biện pháp để bọn chúng đưa ta vào thành.”