Chiến hạm tuần tra một vòng lại về tới Thiên Tinh thành.
Đại lục tứ phương, Lý Hạo cũng không hoàn toàn mặc kệ, mà phái người điều động quân đội, tạm thời hợp nhất quân đội của đại lục tứ phương, đề phòng những quân đội kia chạy loạn xạ, hoặc là mình dứt khoát nhân dịp đại lục tứ phương hỗn loạn, tiến hành thảm họa chiến tranh.
Lý Hạo chỉ có một yêu cầu đối với mấy vị tướng lĩnh lưu lại phòng thủ… có thể chiến đấu nhưng phải tận lực tránh né.
Mọi người giờ đã biết rõ tình huống, đương nhiên cũng sẽ không chủ động khiêu khích.
Kể từ đó, chỉ có thể bị động phòng thủ.
Phía nam.
Nam Quyền thực ra không muốn trấn thủ Thủy Vân, mà muốn đến phương tây, nhưng Lý Hạo cảm thấy tính khí của lão quá nóng nảy, vị nữ vương của phương tây tính khí cũng không tốt lắm, sẽ rất dễ dàng sinh ra xung đột.
Cho nên, vẫn để Nam Quyền đi phương nam canh chừng Thủy Vân.
Thái hậu của Thủy Vân, mặc kệ là yếu thực hay giả vờ, ít nhất cũng hiểu rõ tình huống, biết kết cục như thế nào.
Lý Hạo cuối cùng lại nói một câu với mọi người: “Nếu như mấy phương khăng khăng muốn xâm lấn… các ngươi cứ lựa chọn đàm phán, cầu hòa, kéo dài thời gian!”
Lý Hạo bảo Nam Quyền tọa trấn phương nam.
Đại Hoang phương đông, quốc chủ Đại Hoang không thể tùy tiện ra ngoài, tính nguy hiểm kỳ thực không lớn, nhưng kỵ binh của Đại Hoang không yếu, vả lại nếu đi ra thực lực đối phương cũng khá cường đại, Lý Hạo càng nghĩ cũng là để Quang Minh Kiếm phối hợp với Ngọc La Sát tọa trấn nơi đó.
Phương tây, thì do vợ chồng Dương Sơn tọa trấn, hai người này tính tình cũng không nóng nảy, gặp phải nữ vương phương tây, đối phương sẽ không dễ dàng khai chiến, nhưng cũng sẽ không quá mức yếu thế, vợ chồng Dương Sơn một ngoài sáng một trong tối, ngược lại là có thể vừa đánh vừa xoa.
Giờ phút này, Nam Quyền mặc dù biết được tình huống không tốt lắm, nhưng vẫn nhịn không được mở miệng nói: “Vậy nếu đối phương không chịu đàm phán thì sao?”
Lý Hạo còn chưa mở miệng, Bắc Quyền đã cau mày nói: “Ngươi đừng có giở trò gì với ta! Nếu bọn họ không chịu … ngươi có quỳ cũng phải quỳ đến khi bọn họ tiếp nhận.”
“…”
Nam Quyền trợn trừng mắt.
Chẳng lẽ ta không cần mặt mũi hay sao?
Nói gì vậy chứ.
Lão đành lẩm bẩm vài câu, cuối cùng hỏi: “Nếu đánh cổ thành, ta có thể trở về tham chiến không?”
Lý Hạo nghĩ nghĩ, gật đầu: “Có thể cân nhắc.”
“Vậy thì tốt!”
Nam Quyền nhẹ nhàng thở ra, Lý Hạo lại cười: “Nếu thực đánh cổ thành, tính nguy hiểm sẽ rất lớn!”
“Ta biết.”
Nam Quyền xem thường: “Cũng tốt hơn nhẫn nhịn! Lý Hạo, nói thật đi…”
Đã từ rất lâu rồi, đây là lần đầu lão chính thức gọi lại tên Lý Hạo.
Lý Hạo khẽ giật mình.
Nam Quyền cười ha hả: “Ngươi cảm thấy… võ sư Ngân Nguyệt cuối cùng là sợ chết hay là sợ mất mặt?”
Lý Hạo hơi sửng sốt.
“Mọi người không sợ chết, nhưng mọi người cần mặt mũi!”
Lão nhìn về phía Lý Hạo, chân thành nói: “Cái gì mà ủy khuất cầu toàn, cầu hòa lui binh chứ, chúng ta biết có lẽ là đúng! Nhưng… ngươi phải biết, năm đó, một khi chúng ta đã luận bàn, cho dù biết rõ sư phụ ngươi rất mạnh, một khi gặp phải, trừ Địa Phúc Kiếm không biết xấu hổ, ai cũng sẽ chủ động đánh trả, không sợ chết, chỉ sợ mất mặt! Hồng Nhất Đường có thể không cần mặt mũi, ngươi hơi giống hắn… nhưng, những người khác, đều cần sĩ diện!”
“Ta biết, ngươi có cách nghĩ của mình, tính toán của mình, ngươi giải thích với chúng ta… chúng ta cũng có thể hiểu được! Nhưng… vẫn rất khó chịu, ngươi hiểu không?”
Lý Hạo giật mình, sau đó gật đầu.
Hiểu không?
Có lẽ là hiểu.
Giờ khắc này, hắn nghĩ đến một số người.
Võ sư Ngân Nguyệt, cho dù là biết nghênh chiến với Viên Thạc chắc chắn sẽ chết, nhưng… không phải đều nghênh chiến sao?
Giống như ngày đó, Tề Mi Côn cuối cùng thực ra đã biết, bản thân chết chắc, nếu như có thể cúi đầu xin tha thứ, lui về phía sau, có lẽ Viên Thạc sẽ không giết lão, nhưng… chẳng phải lão vẫn kiên trì tới cùng hay sao?
Bởi vì lão không sợ chết.
Bởi vì võ sư Ngân Nguyệt đại đa số đều là thích mặt mũi hơn tính mạng.
Cho nên, vừa nãy Bắc Quyền nói, ngươi dù có quỳ lạy cũng phải lấy đại cục làm trọng, Nam Quyền mặc dù không phản bác, nhưng trong lòng không thoải mái chút nào.
Lão cảm thấy như vậy không thoải mái.
Lý Hạo nhìn xung quanh, lại nhìn nhìn những người khác.
Có người không lên tiếng, có người nhíu mày, có người trừng mắt nhìn Nam Quyền… Nam Quyền lại chẳng thèm để ý, lão biết, tất nhiên có rất nhiều người có ý nghĩ giống với mình.
Lý Hạo gật đầu: “Ta đã hiểu!”
“Ừm, vậy những thứ khác ta cũng không nói, đánh cổ thành… phải kêu ta!”
Nói xong, quay người rời đi.
Lần này lão đi sẽ mang theo 3 ngàn quân Liệp Ma, về phần có thể ổn định phương nam hay không, lão cũng không biết, cố gắng hết sức là được.
Dương Sơn tọa trấn phương tây, phương tây cường hãn, nhưng cường giả của đại lục phương tây trước đó đã bị Lý Hạo đánh cho một trận, lần này, lão chỉ mang theo 5 ngàn quân Ngân Nguyệt.
Quang Minh Kiếm tọa trấn phương đông, thì lại mang đi toàn bộ 10 ngàn Chiến Thiên quân, do mấy vị Đoàn Trưởng không có tự bạo dẫn đội.
Kỵ binh đại hoang cường đại, có quân Chiến Thiên ở đó, ngược lại có thể ngăn cản một chút.
…