Dứt lời, khí tức của Lý Hạo đột nhiên tăng vọt: "Chắc ngươi còn ẩn tàng một số thực lực, thế nhưng không sao, ta nghĩ. . . ngươi có mạnh hơn đi nữa, cũng không thể chống nổi Thánh Nhân, mà ở bên ta, còn có một vị Thánh Nhân có thể ra tay!"
Nói đến đây, Lý Hạo cười nói: “Ngươi biết kiếm pháp của hậu Nhân Vương, nói vậy cũng có rất nhiều người biết. . . người sợ hãi Nhân Vương, chắc cũng sẽ e ngại chứ !?"
Thái hậu giật mình, ai sẽ sợ Nhân Vương chứ?
Đương nhiên là người Tân Võ!
Lý Hạo, phải đối phó người Tân Võ sao?
Cổ thành?
Hay là cường giả trong các di tích?
Trong lòng nàng có rất nhiều suy nghĩ, Thủy Vân quốc yếu, tuy nàng mạnh, nhưng với sức của một người, quả thật không địch lại khắp nơi, hôm nay Lý Hạo bởi vì một số hạn chế, không thể tiêu diệt bọn họ, nhưng nếu. . . phế mình thì sao?
Từng ý niệm hiện lên trong đầu, nàng có chút nhu nhược nói: “Đô đốc sẽ không cố ý để cho ta chịu chết chứ !?"
"Sao lại thế, ngươi chết, không phải nói Diệt Thành Đạn sẽ nổ tung sao? Sao ta phải làm như vậy?"
". . ."
Lý Hạo bỗng nhiên sắc mặt lạnh lẽo: “Nếu không chịu. . . cũng không sao!"
Thái hậu vội vàng cười nói: “Đương nhiên không có không chịu!"
Lý Hạo cũng mỉm cười, bỗng nói: “Cổ truyền thừa, vì sao có thể tu luyện đến nước này? Cường giả tu luyện cổ truyền thừa hiện đại, đến kim thân cực trí, thì rất khó tiến bộ, vì sao ngươi có thể phá vỡ cực hạn? Đừng nói truyền thừa hậu Nhân Vương lợi hại, ta nghĩ một số truyền thừa của Đế Tôn, cũng không quá yếu, vì sao bọn họ không thể?"
Cho dù thiên địa không hạn chế, vì sao nữ nhân này có thể tu luyện đến 20 mạch?
Nhục thân của nàng, e rằng cũng cùng giống Chu thự trưởng, biến thành thân thể của cổ nhân chứ!?
Nhưng. . . vật chất Bất Hủ ở đâu ra, lực lượng bản nguyên ở đâu ra?
Lời này vừa nói ra, thái hậu hơi biến sắc, đáp: "Đều là cơ duyên xảo hợp. . ."
"Bịa nghiêm túc một điểm!"
Trường kiếm trong tay Lý Hạo tràn lan ánh sáng lấp lánh, Thủy Vân thái hậu thấy thế, than nhẹ nói: “Bởi vì. . . Ta có bội kiếm của Nhân Vương hậu, bội kiếm thật sự!"
Lý Hạo sửng sốt, nhíu mày: “Nhân Vương hậu còn sống!? Vậy cũng chưa từng tới Ngân Nguyệt. . vậy tại sao lại lưu lại bội kiếm của mình?"
Trừ phi chết, hoặc là tương tự với Bát đại gia như vậy, khí giới là một cái chìa khoá, mới có thể cố ý lưu lại.
Bằng không, ai sẽ lưu lại bội kiếm của mình?
"Điều đó thì thiếp không biết. . . nhưng cũng chính là bởi vì bội kiếm này, ẩn chứa lượng lớn lực lượng bản nguyên cùng bất diệt vật chất, ta mới có thể đi tới hôm nay."
"Kiếm đâu?"
"Đã bị thiếp luyện hóa."
Lý Hạo xao động, nhìn về phía nàng: “Nếu như ngươi vận dụng kiếm này, xem ra. . . còn có thể bùng nổ càng mạnh, đúng không?"
Thái hậu nhu nhược nói: “Vậy cũng không địch lại Đô đốc."
Lý Hạo cười nhạt, rất nhanh hóa thành nụ cười nhu hòa: “Cũng tốt, như vậy tốt hơn! Mấy ngày nữa. . . ta sẽ lại tới tìm ngươi!"
Dứt lời, một kiếm đâm thủng bầu trời!
Hơi nước bốn phía tiêu tán, mọi người đều nhìn về phía bọn họ, cường giả của Thủy Vân quốc chấn động, mũ phượng của thái hậu bị nghiền nát, nét mặt tất cả đều là huyết dịch. . . Đây là thất bại?
Tuy nói thất bại rất bình thường.
Nhưng. . . thua, chẳng phải bọn họ phải rút đi?
Vào lúc này, Lý Hạo cũng là mở miệng: “Thái hậu có thực lực không tệ, lại đạt được truyền thừa của Tân Võ, Lý Hạo ta tôn kính Tân Võ, hôm nay sẽ không truy cứu nữa, chỉ là. . . Thủy Vân dám bước vào Thiên Tinh một bước, chính là tai họa ngập đầu!"
Dứt lời, xoay người trở về chiến hạm, chiến hạm bay lên trời, trong nháy mắt biến mất.
Trương An hơi nghi hoặc, bỗng nhiên nói: “Vừa nãy. . . ta cảm nhận được một ít khí tức đặc biệt. . . có chút quen thuộc. . ."
"Ừm. Nói là truyền thừa của hoàng hậu Nhân Vương."
Trương An sửng sốt, một lát sau mới nói: “Làm sao có thể?"
Hắn ngây ngẩn cả người: “Nhân Vương hậu. . . cưa từng tới mảnh đất Ngân Nguyệt!"
Lý Hạo lắc đầu, ta cũng không biết.
Mà Trương An lại có chút mờ mịt, vị kia đã tới Ngân Nguyệt từ khi nào?
Còn để lại truyền thừa?
Đây là. . . tình huống gì?
Y có chút khó hiểu.
Mà những người khác, cũng tò mò nhiều chuyện nói: “Nữ nhân kia rất mạnh sao?"
"Tương đối mạnh, ít nhất Nhật Nguyệt tứ trọng!"
Mọi người ngẩn ra, đều hít vào một hơi, cũng không yếu!
Đại Ly Vương chắc cũng chỉ ngang này.
Thậm chí có thể còn không bằng!
"Khó trách ngươi không tiếp tục. . . nhưng. . . ngươi cũng có thể thắng nàng!?"
Lý Hạo gật đầu, lại nói: “Nhưng đối phương là truyền thừa của hoàng hậu Nhân Vương, Nhân Vương là nhân vật mà ta kính trọng, mặt mũi vẫn phải cho!"
Mọi người cười nhạt, cũng chỉ nói cho có mà thôi.
An ủi bọn Trương An!
Ai tin chứ!
Nhưng không thể không nói, Lý Hạo vừa nói như vậy, mấy vị Cổ cường giả đều có chút không được tự nhiên, rất nhanh, Trương An than nhẹ, thấp giọng nói: “Đa tạ. . . tuy nói. . . truyền thừa không coi vào đâu, nhưng. . . vẫn đa tạ."
Lý Hạo cười nói: “Không có chi!"
Trương An có chút khó chịu, cũng không nói gì nữa.
Truyền thừa của Nhân Vương Phi. . . thực ra cũng chẳng là gì, ở trong truyền thừa của Đế Tôn, cũng không tính là mạnh mẽ.
Nhưng Lý Hạo nói vậy, là cho mọi người mặt mũi, cho Tân Võ mặt mũi, cho Nhân Vương mặt mũi. . . vậy mọi người sao có thể không nhận?
Nhưng điều này cứ như bỗng dưng thiếu người ta một cái nhân tình, cũng khiến cho người ta bất đắc dĩ!
Trương An suy đoán, e rằng Lý Hạo có ý nghĩ cùng tâm tư của mình.
E rằng. . . là vì kế tiếp đối phó cổ thành?
Rất có thể!
Truyền thừa của Nhân Vương hậu. . . một khi xuất hiện ở trong cổ thành, như vậy, một số người có cho rằng Tân Võ trở về, từ đó không dám phản kháng, tâm thần đại loạn hay không?
Dù sao, vừa mới y cũng rối loạn, cảm thấy có chút khó tin.
Y lại nhìn sang Lý Hạo, Lý Hạo đang nở nụ cười hồn nhiên, cứ như không phải người như thế, nhưng nghĩ lại. . . người này chính là loại người này!
Cười rộ lên hồn nhiên, trên thực tế. . . là vô sỉ tận xương!