Dường như Càn Vô Lượng to gan hơn rất nhiều: “Sau khi rút ra năng lượng, Chiến Thiên Thành sống lại, thủ hộ bên này, có thể cho Chiến Thiên Thành cho chúng ta chiến đấu sao? Bao gồm cả những cường giả chưa hồi phục?"
Lão ô quy nhíu mày.
Càn Vô Lượng tiếp tục nói: “Một số thiết bị, cơ khí, khí giới, áo giáp trong thành, đều có thể cung ứng không hạn chế cho chúng ta sao?"
"Các tiền bối yêu thực trong thành, có sẵn sàng không ngừng cung cấp nước suối sinh mệnh cho chúng ta sao?"
"Nếu như gặp phải thế lực cổ thành đối địch, có sẵn sàng điều khiển cổ thành chiến đấu vì chúng ta không?"
"Nếu như không thể. . . vậy không bằng mạo hiểm một lần, đánh tan một cổ thành, tự chúng ta đưa ra quyết định, cũng không khiến Chiến Thiên Thành khó xử!"
Càn Vô Lượng thành khẩn nói: “Chiến Thiên Thành, là minh hữu tốt nhất của Đô đốc phủ, nhưng nếu vì chúng ta mà trở mặt với cổ thành khác. . . chuyện này cũng đúng không làm phiền chư vị tiền bối, cho nên. . . Trận chiến này, ta cảm thấy, e rằng nhất định phải tiến hành, e rằng. . . chỉ có thể tự chúng ta tiến hành!"
Lời này vừa nói ra, Lý Hạo cũng đưa mắt nhìn gã.
Càn Vô Lượng cũng nhìn về phía Lý Hạo, không biết là đoán được tâm tư của Lý Hạo, hay là tự mình chủ trương, nhẹ giọng nói: “Đô đốc, nếu như muốn đối phó cổ thành thù địch. . . ccũng không cần làm phiền chư vị tiền bối, đều là người cùng một thời đại, không thể nào xác định bọn họ chính là phản bội. . . chỉ có thể tự chúng ta tới đối phó!"
Gã cũng có một số ý nghĩ của riêng mình.
E rằng, đối phó cổ thành, mượn một ít lực lượng cổ nhân cũng không tệ.
Nhưng. . . rất dễ dàng dẫn phát một vài vấn đề.
Không bằng tự mình động thủ!
Đương nhiên, độ khó, mức độ nguy hiểm trong đó, đều vượt quá tưởng tượng.
Bất Hủ có thể đối phó, thế nhưng Thánh Nhân. . . dù là Lý Hạo vào thời khắc này, cũng sẽ rất khó.
Thậm chí không thể địch nổi!
Mà Lý Hạo thì rơi vào trong trầm tư.
Lão ô quy không nhịn được nói: “Các ngươi? Các ngươi không được!"
Mặc dù, nó ăn ngay nói thật.
Nhưng lúc này, lại là có chút đả thương tự tôn của người ta.
Những người khác đều có chút nhăn mày, không ai hé răng.
Chúng ta không được?
Thực lực. . . quả thật e rằng tồn tại chênh lệch, nhưng bị ngươi nói như vậy, mọi người đều không phục.
Ngay cả Triệu thự trưởng lúc này cũng yếu ớt nở nụ cười: “Đối phó cổ thành khó. . . nhưng cũng không phải không có hy vọng! So với thế lực khác, vô số hạn chế, ít nhất ở trong di tích, chúng ta có thể bung sức đánh một trận! Hơn nữa, không phải tất cả cổ thành đều có nhiều tồn tài hồi phục."
"Đô đốc. . ."
Y cũng nhìn về phía Lý Hạo, thở dài nói: “Nếu như đối phó những người khác thận trọng quá mức, không bằng phải cứ dồn sức đánh một trận!! Thắng, không đơn giản chỉ là giải quyết được một phần vấn đề cổ thành, còn nữa, bốn quốc tập đoàn, đều có thể buông bỏ hạn chế!"
"Chỉ cần phá một cổ thành, chúng ta có thể buông tay đối phó bốn quốc, tan biến ảo tưởng của đối phương trước lần thứ hai hồi phục, phá vỡ tất cả kế hoạch của bọn họ, tranh thủ thời gian phát triển vì Thiên Tinh!"
Lý Hạo không đề cập tới cũng không sao, lúc này đưa ra, Triệu thự trưởng suy tư, vẫn cảm thấy, e rằng. . . đây chính là một con đường tốt.
Song quá nguy hiểm.
Thật sự vô cùng nguy hiểm!
Một khi hơi không cẩn thận, chọn sai cổ thành, chọn phải cổ thành toàn là phản nghịch, chắc chắn phải chết, bởi vì đối phương có năng lượng, vẫn bảo trì đỉnh phong, sau khi tiến vào, tất diệt!
Đây chính là xác suất huỷ diệt một phần ba.
Mà ccho dù chọn đúng, kế tiếp, cũng là khổ chiến, thậm chí là tử chiến đến cùng!
Vào lúc này, Lâm Hồng Ngọc vẫn không lên tiếng cũng nói: “Đô đốc, nếu không đường có thể đi. . . giải quyết một tòa cổ thành, có thể giải quyết tất cả phiền phức. . . cứ buông tay đánh một trận! Phá vỡ cổ thành, uy hiếp của bốn quốc không còn, thiên địa sống lại, hoàn toàn khống chế ở trong tay chúng ta, mọi cổ thành đều gửi hy vọng vào lần thứ hai hồi phục nhanh chóng bắt đầu. . . chúng ta sẽ không để chúng được như ý!"
"Đúng, bằng không cứ như thế áp chế xuống, không thể ngăn cản, chỉ có thể bị động phản kích, vậy thì không thể động phản kích!"
"Nếu như Đô đốc sớm một nói rõ, chúng ta đã sớm xử bọn chúng!"
". . ."
Từng vị cường giả, lục tục tỏ thái độ, cảm thấy nếu không đường có thể đi, vậy. . . cứ buông tay đánh một trận!
Bốn quốc không thể diệt, bọn họ cũng chỉ vừa biết được.
Cũng không thể trơ mắt nhìn bọn họ xâm lấn, lần nào cũng chỉ bị động phản kích, thậm chí không dám phản kích, quá mức thận trọng.
Lý Hạo nhìn mấy vị cường giả Tân Võ, hồi lâu, chậm rãi nói: “Vậy chiến lược mục tiêu kế tiếp. . . trở về thương thảo tiếp, đi đến phía nam nhìn xem, nhìn xong rồi, mới quyết định."
Mọi người nghe vậy, không nói nữa.
Mà giờ khắc này, mấy vị cường giả Tân Võ, liếc nhau, đều bối rối.
Nếu đối phó với cổ thành của kẻ phản bội, mọi người không có ý kiến gì.
Nhưng. . .
Đứng ở góc độ của bọn họ, chuyện này thực ra không tốt lắm, nhưng nếu đứng ở góc độ của bọn Lý Hạo, đây có lẽ là biện pháp duy nhất.