Một lát sau, từng đạo hư ảnh từ trong cổ thành đi ra, đều làm thân mặc hắc bào, che đậy diện mạo, nhìn không rõ mặt mũi, bản nguyên mờ ảo.
Ước chừng 50 vị phân thân cường giả, chỉ là trợ giúp Đại Ly, mặc dù giết không được đám người Lý Hạo, cũng phải khiến bọn hắn tổn thất nặng nề, để Đại Ly có gan tiếp tục tiến công, vẫn là do áo bào đen phân thân của kim giáp dẫn đội.
Gã cảm thấy, Đại Ly Vương đúng là quá nhát gan, nếu không, hôm nay đại quân tiến lên, có lẽ sẽ không có phiền phức như vậy.
Nhất định phải cho Đại Ly Vương có lòng tin mới được!
Sắc trời bắt đầu tối.
Đêm tối, bắt đầu giáng xuống.
…
Giờ khắc này, trong quân doanh Đại Ly.
Chủ tế dẫn đội, bên cạnh còn có cả trăm cường giả Thần Thông đi theo, có tư tệ của thần điện, cũng có thần vệ của Đại Ly Vương, còn có một bộ phận cường giả áo bào đen che lấp khí tức, đều đến từ cổ thành.
Hơn 100 người, đứng lặng tại chỗ.
Đại Ly Vương bình tĩnh nói: “Đêm nay, nhất cử dẹp tan quân phản kháng của Thiên Tinh! Chư vị, nhất định phải đồng tâm hiệp lực! Nếu xuất hiện biến số gì, tư tế thần điện, quân thần vệ, đều phải giúp cường giả cổ thành rời đi trước, phụ trách cản ở phía sau! Không để đối phương biết được chúng ta có cường giả cổ thành tương trợ… nếu không, thân phận bại lộ, sẽ khiến cho những cổ thành khác của Ngân Nguyệt xuất binh…”
Trong đám người, những áo bào đen cổ thành kia nghe thấy lời này, đều cảm thấy thoải mái không ít.
Có áo bào đen thấp giọng nói: “Đại Ly Vương yên tâm, chúng ta đều có lực lượng Tuyệt Đỉnh, lại thêm chủ tế xuất thủ… đương nhiên có thể đánh giết đám người Lý Hạo!”
Đại Ly Vương tươi cười nói: “Vậy ta sẽ ngồi đây đợi chư vị tiền bối, mang tin tốt lành đến cho bản vương!”
Có áo bào đen trầm giọng nói: “Đại Ly Vương… trận này… không tham dự sao?”
Đại Ly Vương cười: “Bản vương muốn ở đây, cổ động thiên địa đại thế, để tránh Lý Hạo sớm biết được, thiên ý của chúng ta giằng co nhau, bản vương ở đây, hắn mới yên tâm, nếu không… hắn sẽ sớm phát hiện!”
Đám người nghĩ nghĩ, cũng có lý.
Đại Ly Vương không nói thêm nữa, nhìn chủ tế thần điện: “Lần này… làm phiền chủ tế!”
Chủ tế trông khá đăm chiêu, vội đáp: “Không dám, nhất định sẽ tận lực!”
“Vậy… xuất phát thôi, vượt qua đại quân, cẩn thận một chút, tránh bị đối phương dò xét được, chư vị tiền bối giúp đỡ một ít!”
Chủ tế cũng không nhiều lời, nhanh chóng dẫn theo cả trăm người này, nhanh chóng rời khỏi.
Chờ bọn người đi khỏi, Đại Ly Vương chờ đợi một hồi, từng bóng người hiển hiện, một bộ phận thần vệ xuất hiện, còn có mấy vị tướng quân đều có chút kích động.
Đại Ly Vương nhìn về phía đối diện, cảm nhận một chút, cười.
Bảo vật của Lý Hạo đúng là không ít.
Nhưng… biết bản vương đã đi rồi, thì ngươi có thể làm gì chứ?
Tiện tay vứt xuống một cái ngọc tỷ, cái ngọc tỷ này, cũng nhàn nhạt tản mát ra khí tức vương giả, khí tức bốc lên trong doanh trại như là vương giả giáng lâm.
Đại Ly Vương nhìn đám người trước mắt, vung tay lên, hiện ra một chiếc Toản Địa Toa, âm thanh hơi trầm: “Bản vương hi vọng… các ngươi ai nấy cũng có thể mạnh, trở thành cánh tay đắc lực của bản vương, mà không phải như bây giờ, mặc cho người chém giết!”
Một đám người, ánh mắt cuồng nhiệt, nhao nhao nửa quỳ trên mặt đất, âm thanh có chút điên cuồng: “Vì vương tiên phong!”
Đại Ly Vương khẽ gật đầu: “Vậy liền xuất phát… chém cổ cường giả! Lý Hạo bọn chúng có thể giết, chúng ta… cũng có thể giết! Quyết không cho phép bất kỳ một đạo bản nguyên nào thoát khỏi tay chúng ta, một khi để thoát… Đại Ly, chắc chắn sẽ lâm nguy!”
Đám người cũng rõ nguy cơ trong đó, nếu như có thể chém giết thành công, đương nhiên sẽ có thu hoạch vô cùng to lớn, nhưng nếu như thất bại… để người trốn thoát trở về cổ thành, vậy Đại Ly sẽ rất phiền phức.
Không ai lên tiếng, nhao nhao tiến vào Toản Địa Toa, mà Đại Ly Vương là người cuối cùng tiến vào trong đó, nhanh chóng biến mất tại chỗ.
Trong quân trướng, chỉ còn lưu lại mấy vị thần vệ, và đại ấn vương đạo kia, vẫn tản ra khí tức cường hãn như cũ, ba động thiên địa.
…
Giờ khắc này, Lý Hạo cũng đột nhiên mở mắt, nhìn vào bảo kính trước mặt.
Hắn hơi biến sắc.
Phía Đại Ly Vương… dường như không thấy người đâu nữa?
Khí tức vẫn còn, nhưng, hình như không phải là bản thân gã.
Cổ quái?
Thực sự sẽ tập kích vào đêm nay hay sao?
Là khinh thường chúng ta, hay là cảm thấy nhờ vào những lực lượng phản đồ kia, thật không còn gì kiêng kỵ nữa?
Lý Hạo lạnh lùng nghĩ, đã như vậy, cũng đừng trách chúng ta không khách khí, Đại Ly Vương này, sẽ không cảm thấy, gã rời khỏi mà thần không biết quỷ không hay chứ?
Khí tức bên đó mặc dù vẫn cường hãn như cũ, có chút ý tứ của khí tức vương đạo.
Nhưng Lý Hạo người cũng được thiên ý gia trì, có thể phân biệt rất rõ ràng, hai thứ này là khác nhau.
“Người đâu! Chuẩn bị nghênh chiến!”
Mệnh lệnh của Lý Hạo truyền xuống, đã như vậy, ta cũng không khách khí, các ngươi dâng tới cửa, ta cứ nhận một chút cũng không sao, cũng tiện thể đánh tan ý nghĩ đó của các ngươi.
Chỉ là… vẫn mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Đại Ly Vương cũng đã nhận được thiên ý gia trì, gã nếu như thật sự còn có chút đầu óc, hẳn sẽ biết, gã rời khỏi, những người khác chưa chắc có gảm giác, nhưng mình nhất định có cảm giác.
Cho dù không biết có sự tồn tại của Phong Vân phó giám, cũng không nên tự mình rời khỏi, mà là nên tọa trấn tại nguyên địa, đợi đến cuộc chiến nổi lên, mới đến trợ chiến, cũng không phải là quá xa, còn có thể mê hoặc mình một chút mới đúng.
“Cổ quái!”
Lý Hạo suy nghĩ nát óc, trong lúc nhất thời, cũng không hiểu rõ suy nghĩ của Đại Ly Vương cho lắm, kẻ này… coi ta như kẻ ngu hay sao?
Mẹ nó, đêm nay sẽ cho ngươi đẹp mặt!