TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1918: Thần linh (5)

Vũ Minh không có gì để nói.

Cũng không nói thêm gì nữa, tiếp tục nói: “Đô đốc muốn tìm những vật cơ sở như màn trời và khí huyết đan, đều ở khố phòng thứ nhất, bên trong đều là một số vật linh tinh, hẳn là còn ở đó, đó đều là nghiên cứu cấp bậc thấp nhất, chỉ là khi rảnh rỗi, mọi người thư giãn, sẽ làm một số nghiên cứu cơ bản…”

Tốt thôi!

Lý Hạo cũng là im lặng, thì ra thứ mà chúng ta xem trọng, ở đây lại chẳng đáng gì.

Lúc này, Lý Hạo có chút hứng thú đối với việc nghiên cứu tám phương hướng, hắn nói: “Tám bộ môn của các ngươi, còn có một Sở nghiên cứu thần linh đúng không?”

“Đúng vậy.”

Vũ Minh gật đầu: “Thời điểm tiểu thế giới sơ khai, ra đời một vài thần linh bản thổ, lúc đó một số đã bị đánh chết, có một số trực tiếp tiêu tan, có một số thi thể vẫn còn lưu lại, nơi đây có một bộ thi thể của thần linh, chúng ta vẫn đang nghiên cứu những thần linh bản thổ này.”

“Thần gì?”

“Thần của Đại địa!”

Vũ Minh giải thích nói: “Chấp chưởng lực lượng đại địa, nhục thân cực kỳ mạnh mẽ, cho nên sau khi bị giết còn để lại thi thể , năm đó khi bị giết, chiến lực không yếu, thậm chí có chiến lực của Thánh Nhân đỉnh phong! Phải biết, khi đó bản nguyên đạo còn có thể chiếu xạ đến đây, cho nên là Thánh Nhân đỉnh phong chân chính, mà không phải loại Thánh Nhân không có bản nguyên đại đạo bây giờ…”

“Sẽ không phục sinh chứ?”

Lý Hạo đột nhiên nói: “Thiên địa khôi phục, có thể sẽ khiến cho một số thần linh đã chết đi khôi phục.”

Cựu thần chết rồi, cũng không có nghĩa là không thể phục sinh.

Thiên địa đã khôi phục, những cựu thần này cũng có thể sẽ sống lại, vậy sẽ gây ra phiền phức rất lớn.

Mặc dù Thánh Nhân bây giờ, không bằng Thánh Nhân năm đó.

Nhưng Vương Dã bây giờ cũng không phải là Vương Dã của năm đó, cũng xem như …song phương cũng chênh lệch một đại cảnh giới.

Vũ Minh lắc đầu: “Sẽ không như vậy, đối phương bị Kiếm Tôn đích thân giết chết, kiếm ý của Kiếm Tôn bất diệt, đối phương sẽ không thể phục sinh, cho dù sinh ra tân thần, cũng sẽ không phải là vị này. Không nên xem thường thực lực của Đế Tôn thời đại Tân Võ, những cường giả bị bọn họ đánh chết, nếu muốn phục sinh… trừ phi thiên địa này đã cường đại đến mức có thể so với chủ thế giới, nếu không, không ai có thể làm được!”

Tốt thôi.

Trong lúc nói chuyện, mọi người đã đi vào phạm vi bên trong Sở nghiên cứu.

Tám tòa cao ốc, phân bố toàn bộ bên trong khu vườn.

Tám bộ môn, tuyệt đối không can thiệp lẫn nhau.

Vũ Minh nhìn thoáng qua, có chút thổn thức: “Lúc trước, mọi người đều làm nghiên cứu ở đây, thời điểm tai nạn giáng xuống kia, Sở nghiên cứu phong bế, cuối cùng đều bị chết tại đây.”

Lý Hạo nhíu mày: “Đã biết rõ phải chết, sao lúc ấy không bỏ trốn để cầu một con đường sống kia chứ?”

“Không ra được.”

Vũ Minh giải thích: “Sau khi Sở nghiên cứu bị phong bế, trừ Sở trưởng, những người khác không thể mở ra, không giống với chủ thành, còn có thể ra ngoài thăm dò, lúc đó chúng ta ngay cả ra ngoài cũng không làm được.”

Lý Hạo gật đầu, nhìn Vương Thự trưởng: “Lúc ấy đều phải chết, Vương Thự trưởng các ngươi cũng không ra ngoài mạo hiểm một chuyến?”

“Có người đi ra, chủ mạch không phải đã đi ra cả sao? Nhưng luôn có một bộ phận muốn lưu thủ.”

Vương Thự trưởng cười nói: “Lựa chọn lưu thủ… vậy không thể chạy loạn, nếu không, một khi xuất hiện nguy cơ, không có cường giả tọa trấn, cũng rất phiền phức.”

Cổ hủ!

Mặc dù Lý Hạo cảm thấy nếu mình có mặt vào thời điểm đó, hắn chắc chắn sẽ lựa chọn rời khỏi, cho dù là cửu tử nhất sinh, cũng chưa chắc không có cơ hội.

Nhưng đám Vương Thự trưởng lại lựa chọn lưu thủ.

Đương nhiên, cũng có thể nói là có trách nhiệm.

Không phải người Tân Võ, có lẽ không có cách nào lý giải loại cảm giác này.

Tám toà cao ốc, giờ phút này đều là đèn đuốc sáng trưng.

Nhưng không có ai cả.

Rất an tĩnh!

Lý Hạo nhìn về phía Vũ Minh: “Ngươi gọi đi, nói không chừng lão bằng hữu của ngươi còn có ở đây thì sao? Để tránh hiểu lầm! Nếu không… đợi lát nữa nếu xuất hiện mấy người muốn đoạt xá bọn ta, bọn ta cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.”

Vũ Minh nghĩ nghĩ, cũng có chút đạo lý, mặc dù trước kia không hề phát hiện người nào khác còn sống, nhưng giờ vẫn cao giọng hô: “Có đồng liêu nào còn sống hay không? Ta là Hồ Hiểu của bộ Tinh Thần chuyển sinh! Nếu có, xin ra gặp một lần!”

Yên ắng.

Vẫn yên tĩnh.

Vương Thự trưởng cũng nhìn xung quanh một lần: “Cường giả của Sở nghiên cứu không nhiều, khả năng đều đã triệt để tử vong, chúng ta đến khố phòng phía trước xem một chút đi, mang những đồ vật cần dùng đi trước… nơi đây… đợi chút nữa mới từ từ dò xét là được!”

Đám người gật gật đầu, dưới sự hướng dẫn của Vũ Minh, đi về phía những gian phong nhỏ bé kia.

Rất nhanh, một tòa lầu nhỏ hiện ra.

Một cánh cửa khổng lồ ngăn cản tại lối đi.