“Ừm ừm, vậy thì tốt.”
Vũ Kỳ không để ý những điều này, nàng chỉ cảm thấy ngày tháng bây giờ rất tốt, cô út còn sống, đệ đệ trời sinh thông minh, bây giờ còn được Đô đốc ủy thác trách nhiệm, nghe nói còn trở thành thành viên trong tiểu tổ màn trời của Đô đốc, cùng một số lão nhân trước kia của học viện lắp đặt màn trời khắp nơi.
Những lão nhân kia đều là đồng liêu của gia gia, bây giờ đối với đệ đệ cũng rất tốt, rất coi trọng.
Nàng cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt.
Về phần bản thân nàng, không có truy cầu gì nhiều, bây giờ sống ở phủ Đô đốc Thiên Tinh, cũng không được phân công việc cụ thể gì, chỉ là làm một số việc nhỏ hợp với khả năng của mình mà thôi, nàng đã cảm thấy rất thỏa mãn.
Lần này biết được sắp mở ra di tích của Vân gia, nàng mới cố ý đi theo.
Bởi vì lúc trước do chính nàng tìm đến Lý Hạo, muốn Lý Hạo báo thù cho Vân gia, Vân gia sẽ dùng di tích để đổi, Vũ Kỳ tối thiểu cũng biết được một điều, việc đã hứa với người ta thì phải làm được, nếu không làm được, thanh danh của Vân gia sẽ bị phá hủy.
Bây giờ Cửu Ti cùng Hoàng Thất đều đã bị tiêu diệt, phần lớn những quý tộc năm xưa đã giết người của Vân gia, đều đã bị xử tử, còn một phần nhỏ có dính dáng hoặc bị đày đi, hoặc bị cầm tù… Vũ Kỳ rất hả dạ.
Về phần rửa sạch đanh dự cho Vân gia, thì điều này không cần thiết.
Bởi vì Vân gia cho dù chết, cũng không có ô danh gì, chỉ là vu oan dính líu đến ba đại tổ chức thôi, cũng không có nói Vân gia cấu kết với ba đại tổ chức, đã như vậy, bước này cũng không cần phải làm.
“Đô đốc, lần này mở ra di tích, việc trước đây ta hứa với ngài, coi như đã hoàn thành!”
Vũ Kỳ vui mừng, có chút giảo hoạt ẩn trong mắt.
Nếu như không có thu hoạch… cũng không có liên quan gì với ta.
Ta chỉ nói là cho ngươi di tích, không nói là bên trong nhất định phải có bảo vật, dưới cái nhìn của nàng, Vân gia năm đó nhỏ yếu như vậy, bây giờ Đô đốc chấp chưởng thiên hạ, chưa chắc đã để ý đến bảo vật trong đó.
Thu hoạch nhỏ, cũng không nên trách nàng.
Lý Hạo mỉm cười, gật gật đầu: “Ừm, tiến vào di tích, hiệp nghị lúc trước của chúng ta coi như đã hoàn thành!”
Nói xong, lại nhìn Vũ Minh: “Các ngươi chờ ở bên ngoài, hay là cùng đi vào trong?”
Vũ Minh còn chưa mở miệng, Vũ Kỳ đã nói: “Cùng nhau vào đi, bằng không nếu có nguy hiểm, mọi người sẽ cho rằng Vân gia ta hãm hại Đô đốc, gia gia ta từng nói qua, di tích này không có gì nguy hiểm.”
“Tỷ…”
Vũ Minh vừa định mở miệng, Vân Dao lại bình tĩnh nói: “Cùng nhau vào đi, Vũ Minh ngươi cũng có chút hiểu rõ chỗ này, chắc không có nguy hiểm đúng không?”
Vân Dao nhìn Vũ Minh, nàng biết chút nội tình.
Vũ Minh có lẽ được kế thừa một số ký ức của cổ nhân.
Nếu như hãm hại Lý Hạo, lúc này là cơ hội tốt nhất.
Nếu là như vậy… Vân gia cũng không còn mặt mũi gặp người đời, nếu thật sự gặp nguy hiểm, dù nàng cùng Vũ Kỳ không có thực lực gì, nhưng cùng nhau chôn thân trong di tích, cũng để Lý Hạo hiểu rõ, Vân gia… thực sự không có lòng muốn hại Lý Hạo.
Đối với việc này, Lý Hạo không quan tâm, hắn cũng không để ý chuyện đó.
Hai người này đích thực rất yếu, tiến vào, có lẽ sẽ có chút nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, Lý Hạo mở miệng nói: “Hai người các ngươi ở lại đi, Vũ Minh biết tình hình, cùng chúng ta đi vào là được.”
“Đô đốc…”
Vân Dao còn muốn nói gì đó, Lý Hạo cười nói: “Không việc gì đâu, nếu sau một ngày chúng ta còn chưa đi ra, ngươi có thể thông báo với những người khác, bây giờ canh giữ ở bên ngoài là được rồi.”
Vân Dao nghĩ nghĩ, cũng không nói thêm gì nữa.
Mà Vũ Minh ở một bên, cũng vô cùng buồn bực, không lên tiếng, hiển nhiên, mọi người đều không yên tâm với y.
Lý Hạo cũng không nói nhiều, mặt đất tự động vỡ ra, thi triển Thần Thông thổ hệ, khiến mặt đất nứt ra, xuất hiện một lối đi, tận cùng là một cánh cửa, cần có chìa khóa để mở ra, mà chìa khóa, Vân Dao đã sớm đưa cho Lý Hạo.
Một nhóm bốn người, cất bước đi vào bên trong, lần này con chó kia không có đến, nó đang cố tìm ra đạo mạch của mình.
Viên Thạc là chuyên gia khảo cổ, giờ nhìn thoáng qua hai bên đường, mở miệng nói: “Đây là Vân gia tự mình mở ra, phần cuối mới là chỗ của di tích cổ.”
Chờ đến khi đến trước cửa, nhìn thoáng qua cánh cửa kia, lại nói: “Đây là cửa ngăn cách của khu quân sự cảnh giới trước kia.”
Lý Hạo gật gật đầu.
Vương Thự trưởng liếc nhìn Viên Thạc, những gì kẻ này biết cũng không ít, xem ra đã đào không ít mộ của người cùng thời với lão.
Lý Hạo lấy chìa khóa ra, cắm vào lỗ cắm trên cánh cửa.
Xoay chìa khóa, cửa sắt tự động mở ra.
Trong nháy mắt, ánh sáng như thiêu đốt.
“Hệ thống cảm ứng tự động!”