TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1890: Con đường phía trước ngay tại dưới chân (2)

Nhưng nếu làm việc tại nơi đây, chẳng những sẽ không chết, còn có thể lấy được tài nguyên tu luyện, mặc dù nói không đẹp mặt gì lắm, trên thực tế, đối với một vài siêu năng nhỏ yếu thì cuộc sống như vậy thực ra không tệ.

Cũng không cần lo lắng đề phòng!

Vả lại, sau khi siêu năng của ba đại tổ chức rút lui, Trung bộ gần như là thiên hạ của Lý Hạo, Cửu Ti và Hoàng Thất tuy cũng còn có một số quân đoàn siêu năng, nhân số cũng không ít, nhưng bây giờ cũng đều đang bị trấn áp cải tạo.

Không có đầu lĩnh đứng ra phản kháng, sẽ không thể nào địch nổi những cường giả đỉnh cấp của Ngân Nguyệt kia, mặc dù cũng có chút phản kháng, nhưng không làm nên chuyện gì.

Thế là, vào dịp năm mới, không ít siêu năng đều phải trải qua trên công trường.

Rất đặc thù, nhưng không ít siêu năng cảm thấy như vậy cũng được.

Trung bộ còn đỡ, nhưng những phương khác thì vẫn loạn.

Đại lục phương đông.

Từ gia mặc dù chết không ít người, nhưng hôm nay, Từ gia vẫn còn, bên phủ Định Quốc Hầu, một người đệ đệ của Từ Khánh đã tiếp nhận Hầu phủ, thống lĩnh quân Định Quốc khai chiến với mấy vị bá chủ của đại lục phương đông.

Bên phương đông có tất cả ba phương thế lực, ngoại trừ Từ gia còn có Đông Cực Hầu thống lĩnh hành tĩnh Đông Cực, Thần Nhật hội là tổ chức siêu năng lớn nhất của khu vực phương đông, và Hỏa Minh hành tĩnh do Ti trưởng Tuần Kiểm Ti Du Tiều thống lĩnh.

Sau khi nhiều vị cường giả của Từ gia bị bọn người Lý Hạo đánh chết, giờ đây, đại lục phương đông, tứ phương tranh bá.

Phương đông vốn dĩ giàu nhất, từ sau khi bọn người Lý Hạo rời đi, chiến tranh cũng bắt đầu bạo phát.

Lý Hạo cũng coi như là người thúc đẩy bộc phát chiến tranh.

Cái này, Lý Hạo biết, nhưng cũng không làm sao được, phía Từ gia đã trở mặt với hắn, hắn cũng không thể mặc kệ không quản không nói.

Đêm giao thừa này, các đại hành tỉnh của phương đông tĩnh mịch hơn rất nhiều.

Định Biên hành tỉnh của Từ gia, giờ phút này, càng là hội tụ cường giả tứ phương, ba đại thế lực, đã vây chặt Định Biên, mảnh đất 21 hành tỉnh phương đông, đều có người xin gia nhập, nội tình của Từ gia xem như thâm hậu, nhưng hôm nay vẫn chưa ra cường giả đỉnh cấp.

Mà trong ba đại thế lực, lại lần lượt xuất hiện một vài cường giả đỉnh cấp, khiến Từ gia càng lúc càng tràn ngập nguy hiểm.

Đêm giao thừa.

Từ phủ.

Sau khi bọn người Từ Khánh lần lượt tử vong, Từ phủ trước đó cũng bị Lý Hạo cho một mồi lửa đốt gần hết, giờ đây, phủ đệ được trùng kiến, nhưng cũng xuống dốc rất nhiều so với trước đó.

Bây giờ, chủ của Từ gia chính là đệ đệ của Từ Khánh, Từ Hoan.

Vị này gần bốn mươi tuổi, là một nam tử tráng niên mạnh mẽ, giờ phút này, lại trông có vẻ già nua, vành mắt thâm đen, sắc mặt căng thẳng.

Trên đại điện, ngoại trừ Từ Khánh còn có mấy vị cường giả ở đó.

Trong đó, có cả hai vị tướng quân Thiên Địa, giờ phút này đều bước vào cấp độ Thần Thông, tám đại tướng quân, Quang Minh Kiếm đã giết rất nhiều vị, Lý Hạo cũng giết một vị, giờ p cũng chỉ còn sót lại Thiên Địa hai vị tướng quân, bởi vì lúc trước khi vây giết Lý Hạo, bọn họ đã ở lại tọa trấn, cho nên mới thoát được một kiếp.

Từ Hoan xoa xoa huyệt thái dương, âm thanh náo nhiệt bên ngoài cũng không bằng năm xưa.

Lúc này, Định Biên tương đối tĩnh mịch.

Trầm mặc một hồi, Từ Hoan mở miệng nói: “Trung bộ có tin tức truyền đến, Cửu Ti và Hoàng Thất toàn bộ bị tiêu diệt, bên thành Siêu Năng, Lâm Hồng Ngọc cũng đầu hàng, 12 thế gia, bây giờ đã bị diệt mất 11 nhà, ngay cả Thần Thông của Lâm gia, cũng chỉ còn lại mấy vị, Lâm Hồng Ngọc vì để giữ uy tín với Lý Hạo ngay cả người trong nhà cũng giết hết! Độc phụ này, tâm tư thật sự rất ác độc!”

“Bây giờ, đông bộ bất ổn, mấy tên gia hỏa Du Tiều, Đông Cực Hầu lấy danh nghĩa của Lý Hạo, luôn uy hiếp chúng ta…”

Từ Hoan cũng coi như nhận nhiệm vụ chấp chưởng lúc lâm ngụy.

Nhưng sau khi chấp chưởng Từ gia, Từ gia đã ngập tràn nguy hiểm, bây giờ càng là ba bên uy hiếp, không ngừng náo động, khiến gã mệt không chịu nổi.

Nói đến đây, gã nhìn đám người, chậm rãi nói: “Di tích mà Từ gia chấp chưởng, cũng chưa thể mở mang sâu hơn được, di tích của Từ gia không thể coi thường, thành Trấn Tinh, nghe nói chính là thánh địa của cổ văn minh…”

Giờ khắc này, Thiên tướng quân nhịn không được nói: “Công gia, nghe nói thế giới Ngân Nguyệt, chỉ là một cái thế giới phụ thuộc vào cổ văn minh, nơi đó… thực sự có thánh địa sao?”

Từ Hoan chậm rãi nói: “Mặc dù không phải, nhưng dám lấy tên gọi như vậy, cũng không thể coi thường, cũng không phải những di tích khác có thể sánh được. Cho nên ta quyết định, nhất định phải mở mang sâu thành Trấn Tinh, theo ta được biết, di tích gần đây cũng có chút rung chuyển, chỗ sâu trong di tích mơ hồ có khí tức cường hãn tràn ra, ta muốn mang người vào sâu dò xét, có lẽ… đây chính là cơ hội cuối cùng của Từ gia!”