Hầu Tiêu Trần trầm giọng nói: “Sợ là sợ... Không kịp! Mặc dù đã chiếm được đại quáng, lần phục hồi thứ hai dường như đã bị ngăn chặn. Nhưng theo như ta biết, bây giờ, năng lượng Ngân Nguyệt bắt đầu tràn ra. Khôi phục, có khả năng tự động kích hoạt lần phục hồi thứ hai!”
Tin tức này, Lý Hạo cũng biết.
Cho nên, hắn cười nói: “Không có việc gì, còn có thể kéo dài một chút, bởi vì mấy lão cổ xưa của Ngân Nguyệt là quá nhiều, năng lượng nhiều hơn nhưng hấp thu cũng nhanh, chỉ có thể nói, tiếp theo cường giả hồi phục sẽ nhiều hơn, tràn ra năng lượng nhiều hơn, những người này cũng có thể hấp thu hết!”
“Mà bên Trung Bộ cũng còn tồn tại mấy yêu thực có khẩu vị lớn, giờ phút này những yêu thú yêu thực này ngược lại là cơ hội tốt để kéo dài sự hồi phục. Mà 2/3 đại quáng còn lại đã bị một cỗ cường địch khác cướp đi, nhưng đối phương cũng phải hồi phục chính mình, bảo trì chiến lực. Trừ chuyện đó ra, nếu đối phương mở ra lần phục hồi thứ hai trước thời hạn, không nói cũng cần vô số năng lượng, tiêu hao vô số tài nguyên, thậm chí còn có thể làm rối bố cục của bọn họ .”
Thấy hắn phân tích đạo lý rõ ràng, mọi người lại gật đầu.
Địch nhân để lại 1/3 quặng mỏ, chuẩn bị dùng cho lần phục hồi thứ hai, đã được coi là xuất huyết rồi.
Mang đi 2/3, bọn họ chỉ sợ tiêu hao không ít, còn lại nếu lấy ra tiến hành lần phục hồi thứ hai... Tiêu hao hết tài nguyên, bên kia cũng phải xem xét có đáng hay không.
Tất nhiên, nếu điều này xảy ra, thì cũng là hết cách.
Lúc này, Lý Hạo lại nói: “Nên nói, nên làm, ta đều đã sắp xếp xong rồi. Mọi người xuất chút lực, sắp tới ta cần bế quan một thời gian, lão sư cùng mấy vị tiền bối Thiên Kiếm, Bá Đao, Bắc Quyền theo ta bế quan!”
Mấy người có chút ngoài ý muốn, Thiên Kiếm mở miệng nói: “Hiện tại là lúc cần nhân thủ...”
Lý Hạo cười nói: “Không có việc gì, mấy vị tiền bối chuyên tâm võ đạo, ít đi một người không ảnh hưởng.”
Chỉ kém chút là nói, ngươi ở lại, không có ích gì.
Dù sao cũng không quản chính sự!
Tất cả đều là võ si, vừa vặn, cùng ta bế quan đi, nghiên cứu hệ thống võ đạo.
Những người khác, Hầu Tiêu Trần, Diêu Tứ, Chu thự trưởng bọn họ đều có thể dùng được, bao gồm Hồng Nhất Đường cũng phải phổ biến hệ thống giáo dục của mình, cho nên không có nhiều thời gian như vậy, bằng không, bọn họ gia nhập cũng rất tốt.
Không biết Thiên Kiếm có nghe hiểu hay không, nhưng Viên Thạc nghe hiểu, nhìn thoáng qua đồ đệ của mình, có chút muốn chửi.
Ta là lão sư của ngươi, không gì không làm được!
Ngươi cho ta một quốc gia, ta cũng có thể quản lý được.
Bây giờ thì tốt rồi, tên Lý Hạo này còn ghét bỏ bọn họ vô dụng.
Đương nhiên, đi nghiên cứu võ đạo cũng không tệ.
Mà Lý Hạo cũng không chậm trễ, tiếp tục nói: “Gần đây ba tổ chức lớn chắc có việc phải làm, để cho Triệu thự trưởng cẩn thận một chút, lúc nào cũng phải chú ý tới. Bọn họ muốn tru sát một ít cường giả, về phần là ai, dù sao xác suất lớn không phải là ta, có phải Triệu thự trưởng hay không, ta không có cách nào xác định... Cũng có thể không, là một số người khác. Bọn họ làm chút việc cũng tốt, đừng nhàn rỗi là được!”
Nói tới đây, nói thêm: “Mặt khác, Chu thự trưởng phái người đi đến các lục địa ba phương khác, những nơi đó đều có một số tổ chức hoặc quân đội địa phương bất mãn với sự cai trị của mấy vị Quốc công, tìm cho họ cái gì đó để làm, để chúng ta bên này yên tĩnh một thời gian.”
“Nhất là Đông Phương đại lục, Từ gia suy nhược, dùng lên chiêu bài của ta, khắp nơi đả kích những tên Từ gia kia, bỏ ra thêm một chút lực lượng, ngăn cản bước chân của Từ gia...”
Nói xong những chuyện này, Lý Hạo đứng dậy: “Lão sư, chúng ta đi di tích tu luyện.”
Viên Thạc cười ha hả, liếc mắt nhìn mấy người Hồng Nhất Đường, thấy chưa?
Đây mới là sư đồ chân chính!
Mấy người làm như không thấy, Lý Hạo nói rõ ràng, mấy võ phu các ngươi quá phế vật, cũng chỉ biết nghiên cứu võ đạo, đi đi đi!
Viên Thạc ngay từ đầu cũng không quan tâm, cười ha hả, cho đến khi nhìn thấy một con chó chạy theo, thật sự là có chút buồn bực: “Lý Hạo, con chó này... Cũng đi?”
Hắc Báo nhìn lão, ra vẻ vô tội.
Sao?
Ta không có gì làm, giống như ngươi, ăn no rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, ngoại trừ chiến đấu thì không biết làm gì. Ngươi đi tập võ, ta cũng đi ah.
Lý Hạo ho nhẹ một tiếng: "Ừm, Hắc Báo cũng đi tu luyện...”
Lời này vừa nói ra, Thiên Kiếm nhìn bốn phía, không biết nhìn cái gì.
Bắc Quyền và Bá Đao liếc nhau, luôn cảm thấy mình bị phân biệt đối xử.
Nói dễ nghe, thiên phú võ đạo của chúng ta rất mạnh, nói khó nghe... Chính là chê chúng ta không có việc gì làm, kéo nhau cùng đi tu luyện, đúng là chuyện tốt, nhưng vì sao lại làm cho người ta khó chịu như vậy?
“Nam Quyền... Không đi?”
Giờ phút này, Thiên Kiếm thì thầm.
Nói đi cũng phải nói lại đi, chúng ta không mạnh hơn Nam Quyền một chút sao?
Tên kia, cũng là một phế vật a.
Một bên, Hồng Nhất Đường sâu kín nói: “Nam Quyền là đô đốc phương nam, Quang Minh Kiếm là đô đốc phương đông, Hầu Tiêu Trần là đô đốc phương bắc, Dương Sơn là đô đốc phương tây... Tất cả đều có việc phải làm, Nam Quyền đang trấn áp tình trạng bất ổn ở phương nam. Người này lăn lộn trong Hoàng thất mấy chục năm, ngươi lừa ta gạt, tinh thông hầu hết, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Phương nam còn có một Trấn Nam Vương, hắn và Trấn Nam Vương cũng có thể nói chuyện, hơn nữa hắn cứu Cửu hoàng tử... Có lẽ có thể thuyết phục Trấn Nam Vương dẫn quân Nam Độ Nam Hải, đi về đại lục phía nam, sự tình quan trọng, Nam Quyền... Rất bận rộn! Còn về Quang Minh Kiếm, dốc sức ở Từ gia hai mươi năm, cũng là như thế, cùng một đạo lý, về phần Dương Sơn cũng giống như vậy....”
Dứt lời, lại nhìn về phía mấy người: “Cho nên... Thật sự chỉ có mấy người các ngươi nhàn rỗi một chút!”
Đừng gọi Nam Quyền!
Người ta bây giờ là người bận rộn, lại phải trấn áp phương nam, thu phục Tuần Dạ Nhân các nơi, còn phải đi đàm phán với Trấn Nam Vương, quả thực bận rộn, bận rộn hơn tất cả mọi người, địa vị tăng vọt.
Còn tưởng là trước kia?
Từ khi Lý Hạo đồng ý buông tha Cửu hoàng tử, Nam Quyền thế nhưng rất dụng tâm, hiện tại còn đang chạy loạn khắp thế giới đâu, nào có thanh nhàn như các ngươi, nhìn xem, đến bây giờ còn không biết người ta đi làm gì!
Thiên Kiếm ngẩn ra.
Mà Bắc Quyền càng có chút ngoài ý muốn, chấn động: “Hắn...đi đàn áp phương nam?”
Y có thể làm được sao?
Tiểu lão đệ của ta, ngoại trừ lăn lộn không tệ, còn có thể trấn áp một phương?
Lý Hạo ho khan một tiếng, cười nói: “Hẳn là có thể, Nam Quyền tiền bối tương đối khôn khéo, giao du rộng lớn, ngoại trừ mấy chục năm trước ăn cơm không trả tiền... Kỳ thật rất ổn, mọi người không nên cứ nhắm vào hắn như vậy...”
Mọi người rất bất đắc dĩ.
Ai nhắm vào y?
Chỉ là, đối với vị này nổi lên, mọi người vẫn rất không quen a!
Tất cả đều có cảm giác bi thương.
Hỗn đến cuối cùng, lại còn không bằng Nam Quyền.
Thật sự là... Sống vô ích.
Lý Hạo cũng cười thầm, làm cho các ngươi khẩn trương một chút, kích thích một chút, cuộn lại cho ta!
Từng người một, chỉ biết đánh nhau.
Còn lại gì cũng không biết!
Nếu không, ta làm sao có nhiều chuyện như vậy, nhiều phiền não như vậy.
Nếu mọi người đều giỏi như Chu thự trưởng, Lâm Hồng Ngọc, có thể đánh có thể giết, còn có thể làm việc, chuyện lớn chuyện nhỏ đưa cho ngươi đều được làm thỏa đáng, ta còn phải phiền não như vậy sao?
Tùy tiện ném một hành tỉnh cho ngươi, thanh thản ổn định, thiên hạ 99 hành tỉnh, ta ném cho 99 người liền xong rồi, như vậy thật là dễ dàng a!
Mang theo mấy lão tiền bối còn có chút bi thương, Lý Hạo đi về phía di tích.
Nơi đó, năng lượng nồng đậm, động tĩnh lớn hơn nữa bên ngoài cũng không biết, ngược lại là một nơi tốt để bế quan.
......