Lý Hạo cười nói: “Bao gồm một số võ sư Ngân Nguyệt, ta cũng sẽ có yêu cầu, cho nên phục dịch, không giống với ngồi tù, chư vị không cần lo lắng quá nhiều.”
Lời này vừa nói ra, vài siêu năng trước đó vẫn còn lo lắng bất an kia, hoặc những siêu năng cảm thấy không cam tâm kia, đều nhẹ nhõm thở ra.
Như vậy cũng tốt!
Nếu không… người khác không cần phục dịch, nhất định muốn chúng ta đi, không cam tâm biết bao.
Không đi chịu chết, thì phải đi phục dịch, dựa vào đâu chứ?
Bây giờ nghe Lý Hạo nói như thế, ngược lại cũng cảm thấy dễ chịu, nếu như tất cả mọi người đều đi… vậy đi sớm hay đi muộn cũng chẳng sao cả, đi sớm, có lẽ sẽ tốt hơn một chút.
Ít ra cũng là người ủng hộ chính sách mới của Lý Hạo.
“Còn có người muốn đi nữa không?”
Lý Hạo nhìn về phía đám người, nhất là nhìn về phía Mộ Tiểu Dung, Mộ Tiểu Dung cắn chặt răng, nhìn Lý Hạo, thấy Lý Hạo nhìn mình, lập tức cúi thấp đầu, Lý Hạo thản nhiên nói: “Không cần nhìn nữa, phụ thân của ngươi, bọn họ không chết, Cửu Ti cũng chỉ có nhà của ngươi và Trần gia là không có tổn thất gì, ngược lại là gặp vận cứt chó, có người đề nghị ta không nên giết người Mộ gia ngươi, giữ lại để làm gương, về sau sẽ dễ dàng hấp dẫn một vài siêu năng không phạm tội đầu hàng.”
Lời này vừa nói ra, đám người đều chấn động.
Lời nói này có hai ý nghĩa, một là Trần gia và Mộ gia không chết, hai là…những gia tộc khác, đều chết rồi sao?
Đám người không dám nghĩ nhiều.
Sợ bị Lý Hạo nhìn thấy có gì không ổn, dồn dập cúi đầu.
Mộ Tiểu Dung có chút kinh ngạc, có chút kinh hỉ, vội vàng nói: “Thật sao?”
Lý Hạo cũng không tiếp tục để ý nàng, nhìn đồng hồ: “Nói lần cuối cùng, đồng ý đi phục dịch, bây giờ lập tức đứng ra, lát nữa ta phải khởi hành đến thành Siêu Năng, thời gian rất gấp, đã đi, một khi chiến tử sẽ không còn đường quay về!”
Mà giờ khắc này, những người còn lại, không ai dám động đậy, bao gồm cả Mộ Tiểu Dung kia.
Lý Hạo khẽ caug mày, cũng không nói cái gì.
“Vậy được thôi, Dương Sơn, ngươi đưa những người này ra ngoài, giao cho Hồng viện trưởng, những người khác đi theo ta!”
Một đám người, cũng không dám nhiều lời, lập tức đuổi theo Lý Hạo.
Dương Sơn đưa mấy người lựa chọn phục dịch kia, nhanh chóng rời đi.
Lúc này, Hồ Thanh Phong nở nụ cười, nhanh chóng đến gần, ngay cả Hách Liên Xuyên cũng không chen lại gã, Hồ Thanh Phong tươi cười xán lạn: “Đô đốc, bây giờ chúng ta sẽ đi triệu tập chư vị tiền bối Ngân Nguyệt hay sao?”
“…”
Lý Hạo quay đầu nhìn gã.
Một lúc sau mới cười cười: “Không có!”
Thì ra ngươi cho rằng sẽ như thế sao?
Ngươi cho rằng là khảo nghiệm các ngươi thôi sao?
Hồ Thanh Phong khẽ giật mình, không đi sao?
Nói đùa gì đấy?
Không đi, chúng ta đánh thành Siêu Năng gì, gã tưởng rằng Lý Hạo chính là cố ý hù dọa người ta, sau đó sẽ triệu tập chư vị cường giả, bằng không dùng cách gì để đánh.
Không cần nhất định phải đưa mọi người đi chịu chết?
Huống chi, đám Hách Liên Xuyên cùng ngươi từ Ngân Nguyệt đến, đều đang ở đây.
Gã cảm thấy, Lý Hạo sẽ không cố ý để mọi người chịu chết, cho nên kiên định lựa chọn lưu lại, đây nhất định là khảo nghiệm của Lý Hạo.
Kết quả… lại không phải.
Mà Lý Hạo, cũng không để ý bọn hắn nữa.
Một chiếc phi thuyền thần binh hiển hiện: “Lên thuyền!”
Một đám người, nhanh chóng lên thuyền.
Chờ sau khi mọi người đã lên thuyền, phi thuyền bay lên không, bay thẳng đến thành Siêu Năng.
Trong khoang thuyền, Hồ Thanh Phong nuốt một ngụm nước bọt, cực kỳ căng thẳng, gã cảm thấy Lý Hạo đang đùa giỡn, cho dù không triệu tập chư vị cường giả, xác suất lớn… cũng sẽ không thực sự đi đánh thành Siêu Năng!
Chắc hắn là vậy!
Hù dọa mọi người một chút thôi.
Gã tiến đến bên cạnh Hách Liên Xuyên, nhiệt tình nói: “Hách bộ, ngài là người thân cận bên cạnh Đô đốc, chúng ta… thực sự đi thành Siêu Năng sao?”
“Có lẽ là vậy.”
“Hách bộ… cái này…”
Gã còn muốn nói tiếp, ở một bên, Đạo Kiếm luôn không mở miệng kia, bỗng nhiên nhàn nhạt nói: “Nói ít chút đi, phương hướng này đúng là đến thành Siêu Năng, dựa theo tốc độ này, chúng ta rất nhanh có thể đến thành Siêu Năng.”
Hồ Thanh Phong giật mình, hoá đá luôn.
Mẹ nó!
Thật sự đi chịu chết sao?
Đừng làm bậy!
…
Thời gian trôi qua từng chút một.
Rất nhanh, âm thanh Lý Hạo từ bên ngoài truyền đến: “Sắp đến thành Siêu Năng, đều ra đây xem một chút đi.”
Đám người nhao nhao ra khỏi khoang thuyền, đi lên boong thuyền.
Lý Hạo đạp không bay lên, trong nháy mắt, một tòa thành lớn hiển hiện.
Mà Lý Hạo, căn bản không dừng lại, trực tiếp bay qua cổng thành, bay về trung tâm thành thị trong nội Thành: “Đợi chút nữa, phi thuyền sẽ đáp xuống bên cạnh phủ Thành Chủ, bên kia còn đang tổ chức hội nghị Các Lão, tiến vào lập tức khai chiến!”
“…”
Trong nháy mắt này, tất cả mọi người sợ ngây người.
Ông trời ơi!
Cách nghĩ của một số người cũng giống với Hồ Thanh Phong, mọi người cảm thấy, Lý Hạo chỉ đang hù dọa họ mà thôi, chỉ bay ngang qua, khảo nghiệm mọi người một chút, hoặc là sẽ đứng cách đó rất xa, nói vài câu uy hiếp thành Siêu Năng mà thôi.
Nhưng… người ta bay thẳng đến phủ Thành Chủ, là nơi đang tổ chức hội nghị Các Lão.
Cái này… thật là đi chịu chết sao?