Thi thể của bốn vị yêu thực đều là Bất Hủ.
Nước suối sinh mệnh 1 vạn 5 ngàn giọt, đối phương tiêu hao không ít, nếu không sẽ dư lại càng nhiều.
Còn lại chính là Bất Hủ chi mộc, còn có một số trái cây.
Trong bốn gốc yêu thực, có một cây ăn quả, dường như là táo, nhưng đã trở thành yêu thực, đều có chút biến dị, khác với chủng loại ban đầu, Lý Hạo cũng không biết có phải là quả táo hay không.
Quả táo màu vàng, chỉ có 12 quả.
Trước đó cũng thu được vài hạt hướng dương, còn lần trước thu hoạch được vài quả dừa, giờ trong tay Lý Hạo cũng có chút dự trữ.
Đương nhiên, thứ quan trọng hơn chính là cái mỏ này!
Tòa thành này!
Đúng vậy, bản thân tòa thành này.
Bản thân trấn Thiên Tinh chính là bảo vật.
Các loại công trình, các loại kĩ thuật, các loại thiết bị, đều là bảo vật.
Ví như lò rèn binh ở đây nhất định sẽ có.
Mặc dù không phải là loại giống như Chiến Thiên Thành, một tòa thành lớn có thể trực tiếp bay thẳng lên để tác chiến, nhưng lực phòng ngự của tòa thành này cũng không yếu, đầy đủ các loại phương tiện, giờ đây, 10 vị yêu thực toàn bộ vẫn lạc, quân Thiên Tinh trong thành còn mấy vị Đoàn Trưởng, nhưng lúc này đều trong thời gian lấy công chuộc tội, đều phải nghe theo Vương Thự trưởng.
Cứ như vậy, Lý Hạo cảm thấy, chiếm cứ tòa thành này, độ khó cũng không lớn.
Mỏ lớn đã thiếu mất hai phần ba, cho Lý Hạo cảm giác…một đời chưa từng thấy qua nhiều đá năng lượng như vậy, cho dù bây giờ chỉ còn lại một phần mười, hắn cũng cảm thấy nhiều.
Đây là từ trước tới nay, lần đầu thấy được nhiều đá năng lượng như vậy.
Đến nước này, bảo vật trên người mấy của vị Ti trưởng chết đi, bao gồm cả lão Thiên Tinh vương, Lý Hạo cũng không quá quan tâm, kể cả vài thanh thần binh, hắn đều muốn đút cho Tinh Không Kiếm ăn là được rồi.
Đương nhiên, lại nghĩ tới những người khác có lẽ cũng thiếu binh khí… Lý Hạo cuối cùng vẫn không đút cho Tinh Không Kiếm, thứ đó ăn cái gì cũng rất ngon miệng, ăn cũng như không.
Hắc khải dường như có chút ý nghĩ, cứ ở chỗ sâu trong khoáng mạch không thèm bước ra.
Vương Thự trưởng thì vào trong thành, muốn xem có thể khôi phục tòa thành này hay không.
Mấy vị yêu thực, cũng là đường ai nấy đi, tùy ý hấp thu năng lượng.
Mà Lý Hạo cũng không có thời gian tiếp tục lưu lại, trên kia còn có chuyện phải làm.
…
Di tích phủ Đô đốc Thiên Tinh.
Lý Hạo đã đến, giờ phút này, 8 vị yêu thực đều tự tách ra, ngăn ở tám lối vào.
Toàn bộ trấn Thiên Tinh, có tổng cộng 10 cửa vào.
Còn lại hai nơi, giao cho Hồng Sam mộc và cây táo nhỏ.
Về phần Đế Vệ, Lý Hạo để nó đóng quân ở mỏ lớn, nơi đó năng lượng cực kỳ nồng đậm, cũng coi như Lý Hạo hồi đáp đối với nó.
11 vị yêu thực, đã canh ở cửa vào đến rất chặt.
Giờ phút này, phía trên có người muốn xuống đây, trước tiên phải qua được quan ải của những yêu thực này rồi mới có thể tính tiếp.
Từ trong di tích đi ra.
Lý Hạo, Viên Thạc cùng nhau đi ra.
Trong nháy mắt đó, Viên Thạc bỗng nhiên thở dài, Lý Hạo dường như biết tâm tư của lão sư mình, nói nhỏ: “Lão sư đang cảm thấy, cổ nhân quá mạnh, chúng ta… quá yếu?”
Viên Thạc lại lắc đầu.
Lý Hạo bất ngờ, không phải như vậy sao?
Viên Thạc thở dài: “Ta chỉ cảm khái, thời đại cho dù có mạnh hơn, cuối cùng vẫn sẽ kết thúc! Thiên Tinh vương triều, ở thời đại này của chúng ta, coi như là mạnh nhất, nhất thống trung nguyên! Mà trước lúc này, thiên hạ đều hỗn loạn.”
“Còn có thời đại Tân Võ càng xa xưa hơn nữa, mạnh như vậy, vô số cường giả, Thánh Nhân như mưa, Thiên Vương như mây, còn có Đế Tôn, Nhân Vương, Chí Tôn, Đại Đế… thế mà cũng đã mất rồi.”
Lão có chút cay đắng: “Đột nhiên cảm giác được kết quả cũng sẽ đều như vậy cả, thế giới này vĩnh viễn đều đang tuần hoàn, thực là… không có gì để nói.”
Trước đó biết được cổ văn minh cường đại, lần này lại chân chính cảm nhận được sự đáng sợ của nó.
Chỉ là một tòa tiểu thế giới, chỉ là một cái cổ trấn, Thánh Nhân đã có mấy vị, còn có lượng lớn Bất Hủ, đây còn là vì hôm nay bản nguyên tịch diệt, nếu ở trong thời kỳ Tân Võ… sẽ mạnh cỡ nào chứ!
Ngay cả thời đại như vậy, cũng đã kết thúc.
Thật khiến cho người ta không thể nào tưởng tượng nổi.
Lý Hạo lại là cười cười: “Lão sư, lão sao vậy? Như vậy không phải rất tốt sao? Không phải người vẫn luôn ưa thích theo đuổi tương lai càng mạnh hay sao? Phía trên có tương lai vô hạn, chúng ta mới có càng nhiều cơ hội, cho dù không cách nào siêu việt, nhưng đuổi theo cũng là một loại lạc thú, không phải sao?”
Lão sư của hắn, thế mà lại cảm khái chuyện này.
Trong mắt hắn, lão sư không e ngại bất cứ cái gì, chỉ biết không ngừng theo đuổi siêu việt.
Viên Thạc cười cười không nói gì.
Đúng vậy, thế nhưng… lần này giết mấy vị cường giả của thế hệ trước, lão vẫn có chút trống rỗng.
Là nhóm người mạnh nhất thời đại này!
Kết quả, cũng chỉ là một tiểu nhân vật trong cuộc đại chiến.