Trong hư không, thân ảnh Tôn Hâm hiện lên, vội vàng chạy trốn về phía sau quặng mỏ.
Một bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống.
Oanh!
Dưới một tiếng nổ lớn, áo giáp của Tôn Hâm bị nghiền nát, lập tức lộ ra thân thể đầy vết thương, gầm to một tiếng: “Trương An, ngươi có tư cách gì giết ta?”
Trương An!
Giờ phút này, đám người Lý Hạo trong lòng khẽ động, đây là lần đầu tiên nghe tới tên của Hắc Khải.
Hắc Khải vẫn bình tĩnh như trước: “Chỉ dựa vào ngươi phản bội Tân Võ!”
“Ngươi nói phản bội tức là phản bội?”
“Đúng vậy, ta nói có, ngươi chính là có!”
Hắc Khải lại vỗ ra một chưởng, trong thiên địa chỉ có một chưởng này, Tôn Hâm sợ hãi, vô số khí huyết lập tức bộc phát ra lực lượng cường hãn cực kỳ.
Một đại đạo hư không hiện ra, ánh đao tung hoành thiên địa.
“Ngươi không phải là người trong quân đội... Cũng không phải chủ quan của Tôn mỗ, ngươi dựa vào cái gì...”
Gã liên tục gầm lên, hy vọng có thể quấy nhiễu đối phương.
Nhưng Hắc Khải lại xuất chưởng liên tục, thiên địa biến sắc!
“Ta không phải là người trong quân đội, vậy thì sao? Ta là giáo quan của Ma Vệ quân dự bị, thân phận này có đủ không?”
Y tiến lên một bước, đánh ra một quyền, ầm ầm một tiếng, đánh Tôn Hâm bay ngược, thân thể nứt ra.
“Thân phận này không đủ thì, ta là thống soái Hộ Vệ quân của Phương hiệu trưởng, thân phận này đã đủ chưa?”
Oanh!
Lại là một quyền, Tôn Hâm không ngừng rống to, gầm thét liên tục.
“Còn chưa đủ thì, ta là Ma Võ đạo sư, đủ chưa?”
Ầm ầm!
Giữa trời đất, chỉ có Tôn Hâm không ngừng bị đánh bay, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.
Mấy vị Ngân Khải đã sớm ngốc trệ!
Hoa hồng gai cũng khẽ thở dài một tiếng, bốn vị yêu thực khác lại càng ngốc trệ không biết phải làm thế nào cho phải, đám người Giang Thần lại là ai nấy đều sợ ngây người.
Người này...là ai?
Đại học võ khoa Viên Bình, lại có liên quan đến Lý Hạo!
Bọn họ cũng vô cùng hoảng sợ, người này quá mạnh.
Thánh Nhân vừa nãy còn ngang sức ngang tài với hoa hồng gai, giờ phút này bị đối phương đánh không có lực hoàn thủ, làm sao có thể?
Thiên Vương trong truyền thuyết ư?
Ầm ầm!
Tôn Hâm giãy dụa hết lần này đến lần khác, không cam lòng, không muốn bó tay chịu trói như vậy, bởi vì gã biết, một khi bị bắt, kết quả...chỉ có chết.
Mặc kệ gã nói cái gì, làm cái gì, lập công chuộc tội cũng tốt, hoặc bất cứ điều gì khác... Gã chết là cái chắc.
Huyết khí lập tức tung hoành!
Một thanh huyết đao được ngưng tụ, Huyết Đao quyết.
Một đao chém nát thiên địa!
Gã muốn phản kháng!
“Phản đồ, cũng xứng dùng Huyết Đao Quyết sao?”
Hắc Khải dường như có chút tức giận, đột nhiên gầm lên một tiếng, hoàn toàn khác với lúc trước, trong tay hiện lên một quyển sách, trong nháy mắt, hiện lên một người, chắp hai tay sau lưng, hư ảnh ngưng hiện, đặc biệt bình thản.
“Không...”
Tôn Hâm lập tức hoảng sợ đến cực hạn: “Bộ trưởng...”
“Ồ, thì ra ngươi vẫn là bộ hạ cũ của gia gia ta...”
Hắc Khải bỗng nhiên nở nụ cười: “Nhưng mà... Ngươi dám phản bội, Tôn Hâm, lá gan của ngươi quá lớn!”
Hư ảnh hiện lên, cũng không có động tác gì khác.
Chỉ hiện lên trong nháy mắt, hai tay sau lưng, tùy ý vẫy ra một cánh tay.
Oanh!
Huyết Đao quyết của Tôn Hâm lập tức sụp đổ, giờ phút này Tôn Hâm đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, có chút sụp đổ nói: “Không không không... Ta không phản bội...”
Bịch một tiếng, nặng nề rơi xuống đất.
Hắc Khải quơ tay, một đạo trói buộc lập tức bao phủ đối phương, giam cầm lại, thản nhiên nói: “Chờ chút nữa ta sẽ xử lý ngươi thật tốt!”
Dứt lời, quay đầu nhìn về phía hoa hồng gai.
“Còn ngươi lại là như thế nào?”
Hoa hồng gai không còn lòe loẹt nữa, có chút cay đắng, hơi khom người: “Không có gì đặc biệt, năm đó những người kia giết tới, lập tức diệt đi Thiên Tinh trấn, ta sợ hãi cho nên lựa chọn đầu hàng.”
“Sau đó, ta hứa sẽ củng cố Thiên Tinh trấn cho họ, chờ đám người bọn họ trở lại, hoàn thành khôi phục thiên địa...”
“Tuy nhiên, mười vạn năm đi qua, ta không cam lòng, không muốn, không muốn làm việc cho nhân tộc nữa! Bọn họ phái người đến vận chuyển rất nhiều khoáng thạch, đều bị ta đánh chết, cướp đoạt, cho nên thực lực của ta vẫn chưa từng suy yếu, ngược lại càng thêm cường đại.”
“Đến hôm nay... Ta cảm thấy, trong thế giới bị phong bế này, ta đã trở thành một Thánh Nhân, ta có đủ điều kiện để theo đuổi tự do thuộc về ta...”
Hoa hồng gai cũng rất bình tĩnh: “Tân Võ đã biến mất, chẳng lẽ còn muốn ta cống hiến cho các ngươi sao? Trương trưởng phòng, ngay cả ngươi cũng không có tư cách này.”
Hắc Khải nhìn nó, trầm mặc một hồi, gật gật đầu: “Cũng có đạo lý, cho nên ngươi trở mặt với Tôn Hâm?”
“Không hẳn như vậy, ta với hắn vốn không phải là cùng một nhóm.”
Hoa hồng gai cười nhạt: “Ta chỉ là hèn nhát, sợ chết, tới lúc gặp chiến mới đầu hàng, nhưng người này...đã đầu hàng từ sớm rồi, còn mong Trưởng phòng đừng xem ta giống như hắn mà nói chuyện!”
Giờ phút này, mấy vị yêu thực run sợ.
Hắc Khải nhìn hoa hồng gai một hồi, im lặng một hồi, lại nói: “Ngươi nói cũng không tệ, gặp chiến đầu hàng, đáng giận, đáng giết, đáng hận! Nhưng so với Tôn Hâm, đích xác tốt hơn một chút.”
“Cảm ơn Trưởng phòng đã chấp thuận.”