Tôn Hâm là chủ soái hiện tại của bọn họ, đương nhiên nên nghe theo mệnh lệnh của chủ soái.
Nhưng mà...thự trưởng mang theo Chủ Thành lệnh từ chủ thành mà đến, mà còn là Chiến Thiên thành... Đây chính là thành trì được Huyết Đế Tôn lưu lại, mặc dù hình như đối phương chỉ ghé qua một lần.
Nhưng giờ phút này, mấy vị Ngân Khải đấu tranh trong nháy mắt, vẫn là lập tức ngăn trở giữa hai người, một Ngân Khải quát: “Đại soái, có lẽ là có hiểu lầm...”
Sao có thể trực tiếp chém giết sứ giả chủ thành!
Ở đây yên lặng vô số năm, cho dù Vương Dã có vấn đề hay không thì cũng phải bắt giữ trước, rồi mới phán xét lại sau.
Bây giờ, vẫn là thời khắc chiến đấu quan trọng.
Chủ soái buông tha vây giết hoa hồng gai, bỗng nhiên muốn đối phó Vương Dã vừa mới xuất hiện, mấy vị Ngân Khải có chút xao động bất an.
Tôn Hâm khẽ quát một tiếng: “Quên quy củ trong quân rồi sao? Người này bỗng nhiên xuất hiện, nhất định có kỳ quặc, xem như là phe thứ ba xuất hiện... Giết hắn trước rồi tính!”
Vương thự trưởng lạnh lùng nói: “Ngươi cũng nói là phe thứ ba, ta là đại diện thành chủ Chiến Thiên thành, thành viên Thiên Tinh quân của chủ thành, quân quy nào nói khi gặp được đặc sứ chủ thành trên chiến trường thì cũng phải chém giết?”
Vương thự trưởng bất động như núi: “Tôn Hâm, đến lúc này mà ngươi còn khéo lưỡi như sậy, là đang ngụy biện cho chính mình ư?”
Tôn Hâm lạnh lùng nhìn lão.
Lại nhìn mấy vị Ngân Khải, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hoa hồng gai: “Xem như là tồn tại của phe thứ ba... Ngươi và ta chém hắn trước rồi bàn tới chuyện khác...”
Hoa hồng gai lại không nói gì.
Chém giết phe thứ ba... Nếu là phe thứ ba thuần túy, thì tất nhiên không có gì để nói.
Nhưng bây giờ, đối phương là người của chủ thành.
Đây là thứ một, thứ hai... Nó vẫn đang suy nghĩ, rốt cuộc chỉ một mình Vương Dã, hay là có nhiều người hơn?
Trận pháp của mình, bị người ta phá vỡ?
Tôn Hâm khẽ nhíu mày, lại quát: “Các ngươi tránh ra, ta bắt hắn trước, đợi sau chiến xong lại nói!”
Tại thời điểm này, gã lùi lại mà cầu việc khác.
Giờ phút này mấy vị Ngân Khải không thể đẩy về phía đối phương, nếu không cũng là một phiền toái lớn.
Các trưởng đoàn Ngân Khải có chút chần chờ, lúc này, tình huống rất phức tạp.
Vương Dã xuất hiện cũng rất bất ngờ.
Bắt Vương Dã trước, sau chiến lại tính, loại trừ các yếu tố bất ngờ cũng có vẻ hợp lý.
Mấy vị Ngân Khải còn có chút chần chờ, Vương Dã thở dài một tiếng: “Xem ra các ngươi thật sự không rõ tình huống lắm, ta cũng cảm thấy, cho dù Thiên Tinh quân phản loạn thì cũng không đến mức toàn bộ đều phản!”
Mấy vị Ngân Khải ngẩn ra.
Có Ngân Khải nhịn không được nói: “Vương thự trưởng, chúng ta chưa bao giờ phản bội, vẫn luôn trung thành với chức vụ, lời này...”
Quá đau lòng!
Chúng ta cô độc bảo vệ nơi này vô số năm tháng, vừa đi lên đã bị chụp mũ, ai cũng nhịn không được mà cảm thấy lạnh lòng.
Vương Dã thản nhiên nói: “Đó là vì các ngươi quá ngu xuẩn, là Tuyệt Đỉnh của năm xưa nhưng lại không có chút phán đoán nào, ngu xuẩn như thế mà cũng có thể dẫn binh ư?”
Mấy vị Ngân Khải có chút phẫn nộ!
Đúng lúc này, một bóng người hiện lên, vô thanh vô tức.
Sắc mặt Tôn Hâm kịch biến!
Những người khác cũng hơi chấn động, ai?
Người tới cũng không nói lời nào, chỉ là lấy ra một khối lệnh bài, bình tĩnh vô cùng: “Trưởng phòng giáo vụ Đại học võ khoa Viên Bình, đều biết ta?”
Lời này vừa ra, trong lòng mấy vị Ngân Khải chấn động.
Sau một khắc, một vị Ngân Khải nhanh chóng đấm ngực khẽ quát: “Tham kiến Trương trưởng phòng!”
Oanh!
Mấy vị Ngân Khải nhao nhao đứng nghiêm, ngẩng đầu ưỡn ngực, giờ khắc này, hoàn toàn không phải Vương thự trưởng có thể so sánh.
Trong hư không, hoa hồng gai ngẩn ra.
Nhìn thoáng qua Hắc Khải, một lúc lâu sau, trên mặt bỗng nhiên xuất hiện một chút ý đắng chát, khẽ thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn xuống đất: “Yêu thực thủ hộ Thiên Tinh trấn Kinh Thứ, gặp qua Trương trưởng phòng!”
Tôn Hâm cũng biến sắc, lập tức cởi mũ sắt ra, trầm thấp nói: “Quân đoàn phó Thiên Tinh quân Thiên Tinh trấn Tôn Hâm, tham kiến Trương trưởng phòng!”
Chỉ là trưởng phòng giáo vụ của một trường đại học võ khoa, giờ phút này, mấy vị cường giả đều nhao nhao cúi đầu.
Ngay cả mấy yêu thực Bất Hủ kia...cũng là vô cùng kinh ngạc, lần lượt đáp xuống đất.
Từng cái chần chừ vô cùng.
Cái này... Chuyện gì xảy ra?
Hắc Khải bình tĩnh nhìn Tôn Hâm: “Ngươi muốn trốn hay là muốn chiến?”
Tôn Hâm cắn răng: “Mạt tướng không biết mình làm gì sai? Cho dù Trương trưởng phòng cũng không thể làm cho quân đội lạnh lòng như thế, ta trấn thủ Thiên Tinh đại quáng mười vạn năm, cô độc vô số năm tháng, nhưng lại vì một câu nói của Vương Dã, trưởng phòng liền muốn bắt giết ta?”
Hắc Khải nhìn gã, cười.
Tất cả mọi người nghe thấy tiếng cười của y.
Y không nói lời nào, quơ tay một cái, sắc mặt Tôn Hâm kịch biến, trong nháy mắt, một cỗ tinh thần lực cường hãn bao trùm ra, lập tức biến mất tại chỗ, gầm to một tiếng: “Kinh Thứ, liên thủ!”
Mà hoa hồng gai kia vẫn chưa ra tay, chỉ cười nhạo một tiếng, đứng bất động tại chỗ.