TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1818: Nơi nào không phải là giang hồ (1)

“Phùuu!”

Tiếng thở dốc vang lên, lúc này cả đám đều nhìn về phía Lý Hạo, cả đám đều hơi nghi hoặc và mờ mịt.

Thủ đoạn mà Lý Hạo phán đoán Hồng Ảnh chưa chết kia…quá ảo.

Người ta không nói lời độc ác, chính là gài bẫy sao?

Cái lý luận gì thế này?

Ai quy định người sắp chết, nhất định phải quát vài câu mới được chứ?

Lý do này, quả thực là quá bựa, không cách nào khiến người ta tin phục.

Giai đoạn bây giờ, tôn Hồng Ảnh này có thể là tồn tại hồi phục mạnh nhất trên thế giới, thậm chí còn mạnh hơn cây hòe, đương nhiên cũng mạnh hơn so với hắc khải.

Nhưng đối phương…cứ như vậy bại rồi sao.

Hắc khải đương nhiên là có công đầu, không nghi ngờ gì.

Nhưng nhát đao cuối cùng kia của Lý Hạo, thậm chí dưới tình huống mà hắc khải cũng xác định đối phương đã tử vong, bắt được tinh thần lực còn lưu lại của đối phương, đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Mà Lý Hạo, sau khi thở dốc, cũng không để ý những thứ này nữa.

Hắn cười đến lộ cả hàm!

Con mắt của hắn sáng lên, nhìn chằm chằm người trong gương, lại nhìn cái nhục thân màu vàng rơi trên mặt đất, cuối cùng lại nhìn hồ nước giờ mới xuất hiện kia, hồ nước màu vàng kim, là thứ gì vậy?

Cuối cùng của cuối cùng, hắn nhìn thoáng qua hầm mỏ to lớn này, lập tức sững sờ.

Vô số Thần Năng Thạch!

Trên mặt đất, đỉnh đầu, bốn phương tám hướng, tất cả đều là Thần Năng Thạch.

Không, phải gọi là đá năng lượng.

Thần Năng Thạch thực ra chỉ là phế phẩm rác rưởi, là thứ mà người ta không cần đến.

Thời kỳ cổ văn minh, đều dùng đá năng lượng để tu luyện.

Mà bây giờ, bọn hắn đang ở nơi đây.

Hạch tâm của mỏ lớn.

“Bên ngoài có biết được không?”

Lý Hạo đột nhiên hỏi một câu, hắc khải khẽ lắc đầu: “Gã vừa nãy đã ngưng tụ ra lĩnh vực tinh thần, cũng tương đương với thiên địa sơ võ.”

“Thiên địa sơ võ sao?”

Lý Hạo mờ mịt, đó là cái gì?

“Giống như lĩnh vực của ngươi vậy.”

Hắc khải đành phải nói đơn giản một chút: “Sơ võ, là thiên địa sơ khai, là giai đoạn, thời đại đầu tiên xuất hiện võ đạo. Thời đại kia, không có bản nguyên đại đạo, bản nguyên vũ trụ chưa bị ai phát hiện, cho nên xuất hiện sơ võ, cường giả của thời đại sơ võ đã khai sáng thời đại bản nguyên… cũng chính là thời đại mà Thiên Đế chấp chưởng Cửu Hoàng Tứ Đế, sau đó thời đại này đã bị Nhân Vương kết thúc, thành lập nên thời đại Tân Võ.”

“Sơ võ thiên địa, tinh thần thiên địa, chính là tương đương với lĩnh vực thiên địa đại thế của ngươi hiện giờ, tính chất của cả hai giống nhau, sơ võ thiên địa, cũng là một không gian đặc thù để ngăn cách ngoại giới, dường như trở về với hỗn độn.”

Lý Hạo hiểu rõ, thì ra là thế!

Hắc khải nhìn quanh bốn phía, tiếp tục nói: “Mặt khác, đây là hạch tâm của mỏ lớn, vốn có một số cạm bẫy, còn tồn tại trận pháp, cho nên ngoại giới tuyệt đối không thể cảm giác được nơi đây, trừ phi động tĩnh cực lớn, nếu như đối phương không có bố trí tinh thần thiên địa ở đây, chắc sẽ bị cảm giác được, bởi vì ta đánh nhau với hắn gây ra động tĩnh cũng không nhỏ.”

Lý Hạo không ngừng gật đầu, giống như một đứa trẻ.

Trên thực tế, hắn vốn là một đứa trẻ.

Đối với những thứ này, hắn không hiểu rõ cho lắm, thời gian hắn bước vào võ đạo quá ngắn, một lòng đều muốn nghiên cứu võ thuật hiện đại, còn võ đạo của tân võ, hắn cũng chỉ có chút hứng thú với tuyệt học của Trấn Tinh thành và ghi chép của Viên Bình ký sự mà thôi.

“Người này là ai?”

“Không quen biết.”

Lý Hạo giật mình, không quen sao?

Làm sao có thể!

“Người này là cường giả đỉnh cấp mà?”

Hắc khải gật đầu: “Thánh Nhân, hơn nữa còn đang ngưng tụ nhục thân của Thiên Vương, coi như là cường giả, cho dù là thời đại Tân Võ, Thánh Nhân cũng miễn cưỡng coi là cường giả, Thiên Vương tính là tồn tại đỉnh cấp, Đế Tôn chính là tồn tại vô địch.”

“Vậy sao ngươi có thể không biết được chứ?”

Lý Hạo vô cùng bất ngờ, một vị cường giả, còn là cường giả thời đại Tân Võ, sao ngươi có thể không biết được chứ?

Hắc khải im lặng.

Nửa ngày sau mới nói: “Đó là chuyện rất bình thường, thế giới rất lớn, ta không thể ai cũng quen biết, nếu như cố ý ẩn tàng, càng là khó mà biết được toàn bộ, nếu là Thiên Vương, Đế Tôn, ta đương nhiên sẽ biết tất cả, nhưng Thánh Nhân… hậu kỳ tân võ, Thánh Nhân không ít, sao ta có thể biết hết được.”

Tốt thôi.

Không biết, cũng có chút đáng tiếc.

Lý Hạo còn nghĩ, nếu như là quen biết, thì sẽ biết được đối phương đến từ chủ thành nào.

Vương Thự trưởng ho khan, nôn ra một ngụm máu nói: “Kẻ này sớm đã ẩn tàng, điều này nói rõ một việc, lúc đó đối phương làm phản, không phải ý nghĩ nhất thời, mà đã sớm có dự mưu! Ta cảm thấy rất kỳ quái… sớm có dự mưu… ai có thể to gan như vậy? Nếu nói Tinh Môn đột nhiên đóng cửa, những người này lúc đó nảy sinh lòng tham, ta còn tin được, nhưng nếu sớm đã có dự mưu… tên này to gan đến dường nào kia chứ?”