TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1817: Trận chiến với Hồng Ảnh (7)

Nhưng trong nháy mắt nhục thân sắp bao bọc tinh thần lực, bỗng nhiên một tia chớp không biết xẹt ra từ chỗ nào, im hơi lặng tiếng, một đạo sấm sét bổ vào trên nhục thân, nhục thân kia trong nháy mắt có chút cứng ngắc.

Nhưng trong nháy mắt này, lại không thể khép lại.

Tại ranh giới hỗn độn, một con chó, đã sớm yếu ớt tê liệt ngã xuống trên mặt đất, lè lưỡi, cứ như đời chẳng có gì phải lưu luyến, nhiệm vụ của nó chỉ có một, xét tình hình cụ thể ra tay, lựa chọn thời cơ, tự nó phán đoán.

Mà nó đoán được, thời khắc này, có lẽ là thời cơ tốt nhất.

Nó chỉ có sức lực tung ra một đòn, một đòn rất mạnh.

Dù là ngụy Thiên Vương nhục thân cực kỳ cường hãn, cũng bị đánh cho cứng ngắc, thật ra lực tổn thương cũng không tính quá lớn, nó yếu hơn Hồng Ảnh rất nhiều.

Nhưng mà. . . thời khắc này, lại đánh cho nhục thân của đối phương cứng ngắc trong nháy mắt.

Chỉ trong nháy mắt như vậy, Lý Hạo dùng hết toàn lực chém một kiếm, một kiếm vỡ vụn hai thanh Thần Binh, từ trên trời giáng xuống!

- Ông!

- Răng rắc!

Cứ như thứ gì bị đánh nát, Hồng Ảnh bị chém trúng một kiếm, nhục thân trong nháy mắt khép lại, bao bọc lực lượng tàn tạ của Hồng Ảnh ở trong đó.

Mọi người đều tái ặmt!

Thất bại rồi hả?

Đây đã là tất cả thủ đoạn mà bọn họ có thể tung ra, nếu như vậy cũng thất bại. . . vậy lần này, mọi người đều sẽ xong đời.

Giờ phút này, dù là Hắc Khải cũng có chút căng thẳng.

Chiêu kiếm này của Lý Hạo tuy mạnh, nhưng chưa hẳn có thể hoàn toàn trảm diệt đối phương.

Một khi lưu lại một chút tinh thần lực, giờ phút này dưới tình huống nhục thân khỏi hẳn. . . ở đây toàn là một lũ yếu ớt, khả năng cao là đều sẽ bị giết.

Hắn cũng không sợ, chỉ thấy tiếc.

Mà đúng lúc này, Lý Hạo nhe răng cười, bỗng nhiên rống to.

"Bạo!"

- Oanh!

Trong cơ thể vốn đang khép lại, bỗng nhiên truyền đến một chuỗi tiếng nổ đùng đoàng, từng mai từng mai thần văn cứ như xuyên thấu thế giới, trong nháy mắt bạo liệt ra, ầm ầm!

Tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ trong nhục thân!

Lý Hạo trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, Viên Thạc biến sắc: "Cái này. . ."

Thần văn phát nổ!

Đây là Thế của Lý Hạo, đạo của Lý Hạo.

Dù giờ phút này tình huống cực kỳ nguy cấp, thế nhưng. . .

Lý Hạo lại cười, cười rực rỡ, nói: "Đại đạo tại tâm ta, muốn tan tùy thời tan, lão sư yên tâm, trái lại vị này. . . còn sống không?"

Hắn lung lay sắp đổ, sau đó, lại là thế giới bắt đầu đổ sụp.

Hắc Khải nhẹ nhàng thở ra: "Chết!"

Thế giới hỗn độn cực lớn, trong nháy mắt bắt đầu đổ sụp, một thân thể cực lớn nhanh chóng bắt đầu thu nhỏ, vẫn tỏa ra kim quang, cường hãn vô song!

Mà ngay tại thời khắc này, một vòng ánh sáng màu đỏ lóe ra từ trên nhục thân, bắn mạnh ra, xông thẳng về phía Lý Hạo!

Lý Hạo mừng rỡ!

Trước mặt hiện ra một chiếc gương, trên gương lấp lóe ánh sáng vô cùng nồng đậm, cứ như đã sớm chờ đợi, trong nháy mắt, mở ra một vết nứt, thế giới trong kính hiện ra, ánh sáng màu đỏ vọt thẳng vào trong đó.

Lý Hạo trong nháy mắt khép lại tấm gương, bạo hống: "Mau tới áp chế!"

Tất cả mọi người đều giật mình, Hắc Khải cũng có chút thất thần.

Không chết?

Đù!

Nhìn lầm sao!

Sao Lý Hạo lại biết?

Tấm gương kia bạo động kịch liệt, cứ như sắp nổ nát, từng vị cường giả, vội vã chạy đến, dồn dập bạo phát thực lực cường đại, trấn áp tấm gương, Lý Hạo cười ha ha: "Đù, bắt được cá lớn, ta đã nghĩ sao giây phút cuối cùng hắn lại không hét lên đau đớn, phàn nàn sự bất mãn đối với thế giới bất công!"

". . ."

Đám người khẽ giật mình, đây. . . chính là căn cứ để ngươi phán đoán sao?

Lý Hạo lại là cười như điên, hưng phấn vô cùng.

Thật bắt được cá lớn!

Còn về vì sao phán đoán đối phương khả năng còn sống, hắn đích xác cho rằng như vậy, những tồn tại cổ văn minh này, bị một kẻ yếu ớt như mình giết chết, dù là chết rồi, hóa thành hư ảnh, cũng phải nói dông dài vài câu.

Thế nhưng vị này thì hoàn toàn trái ngược, một lời cũng không, chỉ kêu thảm một tiếng, ngươi tưởng Lý Hạo ta ngốc hay sao?

Ngươi không thể không cam tâm?

Trong gương, một đạo Hồng Ảnh va chạm kịch liệt, bạo hống liên tục, mang theo phẫn nộ, nghe được giọng của Lý Hạo, lại càng điên cuồng, thì ra. . . đây chính là căn cứ mà hắn phán đoán?

Đáng chết!

Trời ơi sao có thể nghĩ ra được, vào lúc này, nhất định phải phát biểu cảm nghĩ tử vong?

Thật sự là nó quá thảm, khó mà giữ được thân thể Thiên Vương, cho nên mới muốn tiêu diệt Lý Hạo, cướp đoạt Tinh Không kiếm, có lẽ còn có cơ hội. . . nào biết được, thế mà lại chui vào trong Phong Vân Phó Giám!

Đây chính là Thần Binh do Đế Tôn đích thân chế tạo, giờ nó cực kỳ nát, nào có năng lực phá vỡ.

"Thả ta, nếu không thì. . ."

- Oanh!

Vô số năng lượng bạo phát ở trong kính, sau một khắc, một tiểu kiếm chui vào trong đó, điên cuồng giảo sát!

Tinh Không Kiếm giống như đang sống, điên cuồng phá hoại trong gương.

Cũng không biết là vì giết Hồng Ảnh, hay là vì báo thù, báo mối thù trước đó bị tấm gương phong ấn.

Hồng Ảnh thảm hại, trong chớp mắt bị Tinh Không kiếm chém cho càng thêm nát.

Hồi lâu, trong gương yên tĩnh.

Mà mấy người Lý Hạo, đều đang thở hồng hộc, chết rồi sao?

Chưa.

Còn có một số Hồng Ảnh lưu lại, hiện ra trên mặt kính, Lý Hạo thở dốc: "Chạy không thoát, cháu trai này. . . sống dai thật!"

Nhưng trong lòng thì vui vẻ, bắt được cá lớn.

Đối phương giờ chỉ bị đánh cho tịch diệt, không hoàn toàn chết đi, chỉ dựa vào điểm này, đối phương cũng là siêu cấp cá lớn.