TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1815: Trận chiến với Hồng Ảnh (5)

Lão mở to hai mắt nhìn, thời khắc này, thậm chí lãng quên sự tồn tại của Lý Hạo, lão chỉ biết nhìn, vô cùng hưng phấn, nhất là thiếu niên do Hắc Khải hóa thân, có rất nhiều thủ đoạn, mà cái này. . . cũng cực kỳ hợp với khẩu vị của Viên Thạc.

Lão cũng học rất tạp, nếu không thì không có Ngũ Cầm chi thuật.

Giờ phút này, thiếu niên này cũng thế.

Một quyển sách đại đạo, cứ như tái hiện hình chiếu, vô số thân ảnh Đế Tôn hiện ra, có người tay cầm cự chùy, chỉ cần nện một chùy thiên địa nứt ra, coi thân thể màu vàng kia như binh khí rồi đè ra đánh.

Có người bá đạo vô song, đánh ra một quyền, hỗn độn nổ tung.

Cũng có người cầm kiếm đâm ra, một kiếm chặt đứt cánh tay của đối phương.

Viên Thạc nhìn vui vẻ thoải mái.

Mà Hắc Khải hóa thân thiếu niên, trong lòng thầm thở dài, giờ vị cường giả đối diện kia, đã sớm toàn thân chảy máu, cực kỳ tàn tạ, thế nhưng. . . đối phương có năng lượng nồng nặc, mà mình. . . những thứ Lý Hạo cho, thật không đủ.

Không có nhục thân, chỉ có một ít năng lượng duy trì, đối phương vừa đến đã kéo mình tiến vào không gian hỗn độn, cũng là Tinh Thần lĩnh vực, chính là vì phòng ngừa mình hấp thu năng lượng, không ngừng khôi phục.

Hiển nhiên, đối phương cũng đã nhìn ra điểm yếu của mình.

Bây giờ, y chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.

Dù thân thể của đối phương cực kỳ cường hãn. . . nếu là thời kì đỉnh phong, đừng nói một tôn ngụy Thiên Vương, dù là Thiên Vương thật, y cũng có thể chém mất!

Nhưng bây giờ. . . không được.

Y không bị tổn thương, thậm chí gần như không bị đối phương tới gần.

Người ở bên ngoài nhìn thì vô cùng nhẹ nhõm, đánh cho Hồng Ảnh cực kỳ thê thảm, thế nhưng chỉ mình y biết, đây là thành lập dưới tình huống trong cơ thể mình còn có năng lượng, nếu không thì. . . chỉ dựa vào tinh thần lực, một khi năng lượng hao hết, mình sẽ gặp nạn.

Y nhìn thoáng qua Viên Thạc, lại nhìn Vương Dã, thấy bọn họ nhìn như si như say, nhìn quên hết mọi thứ. . . rất muốn nói một tiếng, các ngươi quên, ta chỉ là thân thể tàn phế?

Nhìn đến lúc này, nhìn đủ chưa?

Tiểu tử ngu xuẩn Vương Dã kia, có phải đã quên hay không, ngươi dù gì cũng là một tôn Bất Hủ, éo chịu lên hỗ trợ, ít nhiều vẫn có chút tác dụng, hay là Vương Dã thấy y nhẹ nhàng thoải mái như thế, cảm thấy không cần hỗ trợ?

Khẽ than thở, thầm nói trong lòng.

Đáng tiếc, không còn là năm đó.

Cho dù ta có rất nhiều thủ đoạn, dốc hết toàn lực, thân thể do đối phương uẩn dưỡng vô số năm tháng, mạnh mẽ vô song, rút lấy lượng lớn tinh hoa khoáng mạch, cũng không phải phế nhân ngủ say vô số năm như ta có thể so sánh.

Rất nhanh, Hắc Khải lấy lại tỉnh táo.

Còn có hi vọng!

Nhục thân và tinh thần của đối phương chưa hoàn toàn hòa vào nhau, chưa tương hợp, chỉ đánh tan nhục thân cần trên phạm vi lớn, chấn động tinh thần lực của đối phương, suy yếu nó, Lý Hạo xuất hiện, còn có hi vọng chém đứt!

Trước đó để Lý Hạo ẩn thân, chỉ để có thêm thủ đoạn đề phòng, y vẫn vô cùng tự tin, nếu thật sự chỉ giao chiến tinh thần lực, y sẽ không ngán kẻ này chút nào.

Nhưng giờ. . . có lẽ Lý Hạo thật có thể đưa đến tác dụng.

Thầm nghĩ, quyển sách đại đạo trong tay, vẫn thiên biến vạn hóa.

Tất cả thủ đoạn, đều là sở học cả đời của y.

To đến đao của Nhân Vương, nhỏ đến đạo của Tuyệt Đỉnh, đều đang hiện ra.

Trong chớp mắt, tất cả bóng người, hòa làm một thể, cứ như trường long, hóa thành một thanh trường đao, thiếu niên vung trường đao, bổ ra một đao!

- Oanh!

Đối phương cũng bổ ra một búa, búa lớn trong nháy mắt vỡ nát, trên người lại hiện ra nhiều vết rách.

Hồng Ảnh lại lên tiếng, mang theo ý cười: "Thật là lợi hại!"

Là thật sự lợi hại, không hề trào phúng.

Thế nhưng. . . nó đã cảm giác được, khí tức của đối phương đang suy yếu, nếu là đỉnh phong thời kì, gặp phải người này, dù nó thật thành Thiên Vương, có lẽ cũng khó thoát khỏi cái chết, không hổ là hậu duệ đích truyền của chí cường giả đỉnh cấp.

Nhưng giờ. . . ngươi có thể duy trì bao lâu?

100,000 năm suy sụp, 100,000 năm ngủ say, năng lượng thiên địa biến mất không còn, đại học võ khoa Viên Bình cũng đã sớm đứt gãy cung ứng năng lượng, không biết ngươi lấy được chút năng lượng từ chỗ nào, có thể duy trì bao lâu?

Thiếu niên nâng đao chém, cũng không nói lời nào.

Đao này tiếp đao khác!

Lúc này, Vương Dã cũng phát giác được không ổn, lão biến sắc, chậc. . . đao ý càng ngày càng mạnh, thế nhưng. . . lão cũng có chút cảm giác, năng lượng của vị sư thúc này đang tiêu hao kịch liệt!

Tiếp tục như thế, sẽ ra vấn đề.

Trong nháy mắt, Vương Dã cũng có chút sốt ruột.

Sức chiến đấu của lão cũng rất mạnh, nhưng giờ đối phương nắm giữ một tôn thân thể ngụy Thiên Vương, cường hãn vô song, cho dù lão ra tay, cũng chưa chắc có thể làm được gì.

Thế nhưng. . . vẫn phải ra tay!

Trong nháy mắt, hắn cầm thành chủ, khoác hư ảnh quy thuẫn, đại ấn hóa thành bao tay, Vương thự trưởng đánh ra một quyền, ầm vang nổ mạnh, bạo phát ra thực lực, cũng rung chuyển trời đất!

"Lên!"

Tiểu thụ mấy vị yêu thực, cũng đồng loạt biến sắc, ngay sau đó, hư ảnh Đế cung hiện ra, trấn áp thiên địa!

Nhưng hư ảnh Đế cung trước nay luôn thuận lợi, lần này vừa hiện ra, vừa muốn trấn áp, thân thể vàng óng bạo hống, khí huyết trùng thiên, ầm ầm vang, hư ảnh Đế cung trực tiếp vỡ vụn!

"Đế cung? Buồn cười, chỉ là hành cung, không có bao nhiêu khí tức của Đại Đế, đối phó người bình thường có thể, muốn đối phó ta? Chỉ là một yêu thực Tuyệt Đỉnh, không biết tự lượng sức!"

Hồng Ảnh cười khẩy.

Đúng là có chút không biết tự lượng sức mình.

Ngụy Thiên Vương cùng Tuyệt Đỉnh, chênh lệch cực lớn, bản nguyên tịch diệt không sai, song vẫn chênh lệch cực lớn.

Chỉ có chừng này, mà muốn tạo thành tổn thương với ta sao?

Sau một khắc, Hồng Sam Thụ cùng cây táo nhỏ, cũng dồn dập ra tay.

Cành nối liền trời đất, trong chớp mắt, bị một búa đánh xuống, kêu lên răng rắc, cành nhao nhao đứt gãy, hai vị yêu thực đều là bản tôn rung động, có chút hoảng loạn, người này. . . quá mạnh!

Viên Thạc đã sớm né tránh, núp thật xa.

Lúc này, tại đây, một đạo dư ba cũng đủ huỷ diệt lão.

Viên Thạc chỉ có một nhiệm vụ, tránh né dư ba, thời khắc mấu chốt, nghe theo mệnh lệnh của Hắc Khải, lôi Lý Hạo xuất hiện, thật ra lão cảm thấy. . . làm thế cũng vô nghĩa.