Dù là Nhân Vương tại đây, cũng sẽ không quá để ý, chỉ cần không nghĩ xâm lấn Tân Võ, tùy ý các ngươi, Nhân Vương cũng chỉ chiếu cố những người Tân Võ kia, những người cùng nhau phấn đấu vì một thời đại.
Đối với một số đại tân sinh sau Tân Võ, Nhân Vương cũng chỉ che chở hòa bình, cũng không chiếu cố đặc thù gì, đúng như lời của Nhân Vương, sau khi ta chết, sau khi bằng hữu chết, thiên hạ sẽ như thế nào chăng nữa, liên quan gì đến ta?
Nếu xuất hiện tân hoàng, đó cũng là tân hoàng che chở dân của hắn, không trêu chọc ta, quản ngươi làm gì!
Viên Thạc cười ha ha, cũng không để ý.
Một đám người, tiếp tục thâm nhập sâu.
Một lát sau, Hắc Khải dừng bước.
Những người khác nhao nhao dừng bước.
Mà tại giờ phút này, bỗng nhiên có âm thanh truyền đến, mang theo chút lạnh lùng: "Không biết là vị bằng hữu nào đến, lại ngoài dự liệu của ta, lại có thể âm thầm vào nơi đây!"
Hắc Khải có chút căng thẳng, trong nháy mắt hiện ra thân ảnh.
Trong nháy mắt này, Viên Thạc chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, xuất hiện tại một vùng đất trống trải, chẳng ai ngờ rằng, hạch tâm của khoáng mạch lại có một vùng đất trống lớn như thế, thứ đầu tiên Viên Thạc nhìn thấy không phải Hồng Ảnh kia, mà là hồ nước cực lớn kia.
Mà giờ khắc này, Hắc Khải cũng nhìn thấy, chỉ là không nói chuyện.
Vương thự trưởng hít vào một hơi, nhìn về phía Hồng Ảnh, lại nhìn về phía nhục thân lơ lửng trong hồ nước, nghiên răng nói: "Thật to gan, thật quá liều mạng! Dùng bảo vật trong mỏ quặng Thiên Tinh, ngưng tụ thân thể Thiên Vương, ngươi là ai?"
Lời này vừa nói ra, ba vị yêu thực cũng hơi chấn động.
Ngưng tụ thân thể của Thiên Vương!
Cái này. . .
Thiên Vương là gì?
Tồn tại phía trên Thánh Nhân!
Ngân Nguyệt vào thời kì đỉnh phong, ngoại trừ những cường giả đi ngang qua kia, ngoại trừ Kiếm Tôn luôn trấn thủ, ngoại trừ hiệu trưởng của đại học võ khoa Viên Bình, dù là thành chủ của bát đại chủ thành, lúc trước cũng chỉ là Thánh Nhân đỉnh phong.
Còn về sau này phải chăng tiến vào cấp độ Thiên Vương, không ai biết được.
Bây giờ, có người tại đây, mượn mỏ lớn Thiên Tinh, ngưng tụ thân thể Thiên Vương, đây là. . . muốn chứng đạo Thiên Vương sao?
Tại thời đại xuống dốc này, nếu xuất hiện một tôn Thiên Vương. . . vậy chắc chắn không thể tưởng tượng nổi, quét ngang thiên hạ không hề khó, dù là nhiều vị Thánh Nhân liên thủ cũng không bằng.
Hắc Khải nhìn thêm một hồi, thản nhiên nói: "Hắn không phải muốn ngưng tụ thân thể Thiên Vương, chỉ là bị người ta đánh thương, bất đắc dĩ thành ra như vậy mà thôi! Người này hẳn là một trong số những cường giả tập kích Thiên Tinh trấn vào năm đó, kết quả bị Giang Vũ của Thiên Tinh trấn đả thương, không thể không lưu lại, lưu ở nơi đây dưỡng thương, sau đó thiên địa ngăn cách, bản nguyên tuyệt diệt, cũng thuận tiện hắn dưỡng thương."
Hồng Ảnh ngưng tụ thành hình người, nhìn về phía Hắc Khải, một lúc sau mới nói: "Ánh mắt không tệ! Giang Vũ đúng là đã tổn thương bản nguyên của ta, thậm chí lưu lại vết thương không thể xóa nhòa, mỏ lớn Thiên Tinh năng lượng nồng đậm, đủ để ta khôi phục."
Dứt lời, nhìn về phía Hắc Khải: "Còn ngươi. . . ta không quá quen thuộc, còn Vương Dã thì khác, ta vẫn nhận ra, ngươi. . . đến từ đại học võ khoa Viên Bình?"
Hắc Khải cười nhạt: "Không quen thuộc ta? Vậy thì rất thú vị, tồn tại đỉnh cấp của bát đại chủ thành, hẳn đều biết ta, xem ra năm đó ngươi không có địa vị gì quá cao tại bát đại chủ thành."
Hồng Ảnh cũng cười: "Ngươi nói cũng không sai, so với các ngươi, ta chỉ là tiểu nhân vật không quan trọng gì thôi, tuy nhiên. . . vật đổi sao dời, giờ thế nào?"
"Bây giờ cũng không có gì khác."
Hắc Khải nhìn nó, nói: "Thay hình đổi dạng, bản nguyên tịch diệt, dù là cho tới bây giờ, vẫn lén lút như thế, xem ra vẫn là có người biết ngươi! Mặt khác, phó soái Tôn Hâm bên ngoài, có lẽ thật sự đã phản bội, đáng tiếc, ta còn tưởng rằng Thiên Tinh quân thực sự có người vẫn còn sống, tiếp tục đóng giữ, bảo vệ mỏ lớn!"
Nói đến đây, lại nói: "Năm đó các ngươi hẳn là một nhóm người, ta chỉ hiếu kỳ một điều, các ngươi dựa vào cái gì, dám phản loạn Tân Võ?"
Hồng Ảnh cười nói: "Ngươi xuống Địa ngục hỏi đi!"
Trong nháy mắt, trời đất quay cuồng!
Thế giới giống như biến, trở về thái cổ.
"Người của Sơ Võ?"
Hắc Khải nao nao: "Tinh Thần lĩnh vực?"
Thời khắc này, thiên địa giống như trở lại hỗn độn thiên địa năm đó.
Đối diện, Hồng Ảnh cười: "Ngươi cảm thấy đúng thì đúng, ta chỉ nghi ngờ một điểm, không gian bên ngoài bất ổn, làm sao ngươi vào đây được? Nói ra, có lẽ có thể ít chịu đau khổ đi chút!"
"Đau khổ?"
Hắc Khải cười: "Bản tâm ta chết rồi, nhưng hôm nay nhìn thấy loại chuột nhắt sống tạm bợ như ngươi, đột nhiên cảm giác. . . loại như ngươi cũng có thể sống, vì sao ta không thể?"
Trong nháy mắt, bầu trời nứt ra.
Một thanh trường đao, hiện ra giữa thiên địa.
Một đao chém xuống, những người khác thậm chí không thấy được gì, bỗng phát hiện hỗn độn nứt ra, giờ phút này, mọi người đều hoa mắt, Hắc Khải giống như biến mất, hóa thành một tôn thiếu niên đẹp trai phong độ, phong hoa tuyệt đại!
Thời khắc này, giống như trở lại lúc trước.
Thiếu niên cầm trong tay trường đao, khí thế bừng bừng.
Môi hồng răng trắng, vẻ đẹp trông có vẻ âm nhu, nhưng lại dùng đao, có vẻ hơi không hợp.
Y nhìn về phía Hồng Ảnh, mặt mỉm cười: "Trong núi không lão Hổ, hầu tử xưng vương! Ta từng thấy Nhân Vương quét ngang thiên địa, cũng không thấy tùy tiện như thế, ta từng thấy ông nội ta giảng đạo thiên hạ, cũng chưa từng không coi ai ra gì!"
"Bọn chuột nhắt, cũng dám tùy tiện!"
Đao rơi!
Bầu trời nứt ra, hỗn độn vỡ vụn.
Đám người Viên Thạc chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, Viên Thạc bỗng nhiên muốn kéo Lý Hạo ra, để hắn nhìn xem, cái gì mới là cường giả tuyệt thế giao thủ!
- Oanh!
Trong hư không, Hồng Ảnh trong nháy mắt phóng lớn ngàn vạn lần, như là cự nhân khai thiên, cầm cự phủ trong tay, khẽ cười: "Có lẽ. . . ta biết ngươi là ai, thế nhưng. . . đó là năm đó, bây giờ, ngươi chỉ là Thánh Nhân tàn tạ, còn có bao nhiêu thủ đoạn, cứ việc xài ra hết đê!"
Búa lớn Khai Thiên, đánh xuống một búa, thiên địa lần nữa hóa thành hỗn độn.
"Ngươi to mồm đây!"
Hắc Khải cười, một đao trảm diệt thiên địa, trong nháy mắt, trong tay hiện ra một quyển sách đại đạo, lật sách ra, trời đất quay cuồng, nhật nguyệt ngang trời, vạn ngôi sao lập loè.
Thời khắc này, dù là Vương thự trưởng hay là mấy vị yêu thực, đều nuốt một ngụm nước bọt.
Sách đại đạo!
- Oanh!
Hỗn độn hóa thế giới, hắc ám toả ra ánh sáng.
Hồng Ảnh kêu rên, thiếu niên kia lại giương tay vồ một cái, vô số khí hỗn độn, hóa thành một thanh trường cung màu máu, kéo cung, bắn ra một tiễn!
Xé rách bầu trời!