Tề Định Hải tái mặt, cũng không để ý đối phương nữa.
Trần Diệu giống như phụ thân mình vậy, đều không cần mặt mũi.
Thời niên thiếu bồng bột, việc gì cũng không coi ra gì, nhưng già rồi, ai cũng sẽ cần mặt mũi, nhưng tên không biết xấu hổ này, có lẽ thật sự sẽ tuyên truyền khắp nơi.
Giờ phút này, y chỉ có chút nghi hoặc, Viên Thạc… đi đâu?
Về phủ Đô đốc Thiên Tinh để làm gì?
Còn Lý Hạo đâu?
Từng suy nghĩ hiện lên, từng nghi hoặc hiện ra.
Vả lại, Viên Thạc đúng là rất mạnh.
Nhục thân vô cùng mạnh!
Đúng vậy, y đã nhận ra, đối phương một quyền đánh bay mình, nhục thân rất mạnh, mạnh hơn những võ sư bình thường rất nhiều, làm sao lão ta có thể làm được như vậy?
…
Cùng lúc đó.
Viên Thạc nhanh chóng trở về, trong chớp mắt, tiến vào trong di tích, nở nụ cười.
Thật thoải mái!
Thời khắc mấu chốt, thằng cháu Lý Hạo này chẳng phải cũng tìm mình hỗ trợ hay sao?
Quả nhiên, ta mới là người mà hắn tín nhiệm nhất, cũng là mạnh nhất, nhìn xem, đám Chu Xuyên, Hồng Nhất Đường, chẳng phải đều tọa trấn bên ngoài hay sao?
Bên ngoài chỉ là những trận chiến nhỏ nhặt mà thôi, chỉ có bên trong, mới là mấu chốt để quyết định thắng bại.
Mà Lý Hạo, không tìm ai cả, chỉ gọi ta… Viên Thạc cảm khái, trước kia đánh cái gì thành Siêu Năng, đánh cái gì Phong Vân Các đều là việc nhỏ, chỉ có giờ mới là thời khắc quyết định tương lai của Cửu Ti và phủ Đô đốc Thiên Tinh.
Mà ta… đến rồi!
Tốc độ của lão cực nhanh, rất nhanh, bay về chùm sáng nơi xa kia.
Một lát sau, nhanh chóng đáp xuống đất.
Mà Lý Hạo thấy Viên Thạc, cũng không chậm trễ, nhanh chóng nói: “Nhiệm vụ của lão sư chỉ có một việc, vào lúc hắc khải tiền bối bảo lão sư dẫn ta ra, lão sư phải lập tức kéo ta ra ngoài, còn những lúc khác, lão sư cứ núp thật xa!”
Viên Thạc há mồm muốn nói.
Lý Hạo cũng không khách khí nói: “Là tồn tại cấp Đại Thánh, lão sư quá yếu, sẽ bị thổi chết, không cần cậy mạnh, thời khắc mấu chốt kéo ta ra ngoài, lão sư xem như đã thành công!”
“…”
Mẹ nó!
Viên Thạc thầm mắng, ngươi khiến ta hưng phấn cả buổi.
Kết quả, chỉ như vậy thôi sao?
Đồ khốn nạn!
Trong lòng thì hùng hùng hổ hổ, Viên Thạc xụ mặt lạnh lùng nói: “Được thôi!”
Đó cũng là câu trả lời dứt khoát, những lời nói trước đó, toàn bộ nuốt vào trong bụng.
Tồn tại cấp Đại Thánh… được thôi, cứ coi như ta chưa từng nghĩ gì.
Mà hắc khải chờ Viên Thạc đến, cười cười, kỳ ra y chưa từng gặp qua Viên Thạc, nhưng giờ nhìn thấy Viên Thạc, lại đầy thâm ý nói: “Thiên ý không có khả năng chỉ ưu ái một người, dung hợp 5 loại Thế, chấp chưởng thiên địa đại thế, xem bộ trước đây rất lâu, sớm hơn so với Lý Hạo, chủ của thế giới, cũng không phải nhất định là Lý Hạo…”
Viên Thạc liếc mắt nhìn y, nhe răng cười cười: “Tiền bối quá khen, ta đương nhiên mạnh hơn đồ đệ ta, nhưng… chủ của thế giới tính là cái rắm gì chứ, ta càng thích một quyền đánh chết những kẻ không phục mình, cũng không quan tâm là người của mình hay là kẻ địch, tất cả đều như vậy, có người nói, Viên Thạc ta là con sói cô độc, trời cũng không hàng phục nổi ta!”
Hắc khải khẽ giật mình, không tiếp tục nói thêm gì nữa.
Con sói cô độc ư?
Có lẽ là vậy!
Loại người này, luôn luôn có một chút ma tính, y nghĩ tới một người, cô độc, tự tư, to gan, cuồng vọng, ra tay tàn nhẫn… năm đó, Tần Đế Tôn của thời đại Tân Võ cũng là như thế.
Thời khắc này, hơi hoảng hốt một chút.
Không nói thêm nữa, y vung tay ra, mặt đất kiên cố nhanh chóng hòa tan, nhanh chóng hiện ra một vòng sáng, y đánh ra từng đạo thủ thế, phía bên cạnh trận pháp, cũng dần dần hòa tan.
“Vào thôi, là cường giả, đào hang là kĩ năng phải có…. cường giả không biết đào hang, không phải là cường giả thật sự!”
Lời này của hắc khải, không phù hợp với con người bình thường của y.
Lý Hạo có chút giật mình, Vương Thự trưởng lại rất xu nịnh, điên cuồng gật đầu.
Không sai!
Cường giả không biết đào hang, không phải là một cường giả giỏi, năm đó, chí tôn của Kinh võ, đã cố tình đến Ma Võ theo Nhân Vương học đào hang, đã học rất nhiều năm, về sau còn ở Kinh Võ mở rộng kĩ thuật đào hang, chuyên đánh vào hang động khoáng mạch, đây chính là kĩ năng mà rất nhiều vị Đế Tôn sùng bái.
Lý Hạo ngẩn ngẩn ngơ ngơ, cái quỷ gì vậy?
Ai nói cường giả là phải biết đào hang?
Không nghĩ tới, sư phụ đứng bên cạnh cũng điên cuồng gật đầu, lúc này giống như rất tán thành đối phương, thấy Lý Hạo nhìn qua, truyền âm nói: “Không sai đâu, lần này y nói rất đúng, biết đào hang mới là cường giả thật sự!”
- A!
Nhớ ra rồi, sư phụ chính là tên đào mộ lớn nhất thời đại này, có thể không biết sao?
Lý Hạo dở khóc dở cười, không nói thêm gì nữa.
Tốt thôi, các ngươi đều đúng.
Ngay khi vừa chui vào lòng đất, Lý Hạo hít sâu một hơi, một đầu mãnh hổ hiển hiện, hắn nhanh chóng chui vào trong mãnh hổ, nhìn về phía lão sư, Viên Thạc gật đầu, truyền âm nói: “Mang theo Tinh Không Kiếm, ta có thạch đao, lát nữa lấy thạch đao trải đường, ngũ Thế làm dẫn, đón người trở về!”
Chỉ có tuyệt đối tín nhiệm, mới có thể không chút chuẩn bị như vậy, lần nữa tiến vào cái không gian không biết là gì kia, Viên Thạc cũng hít sâu một hơi, phun ra một ngụm máu, kim quang lấp lóe, lạc ấn trên thân Lý Hạo.
“Đi đi!”
Lý Hạo cũng không nhiều lời nữa, nhanh chóng biến mất tại chỗ, hắc khải nhìn thoáng qua, ánh mắt lấp lóe, nhị trọng không gian sao?
Đại đạo vũ trụ của thời đại này hay sao?
Thật sự là… không thể tưởng tượng nổi!