Cách đó không xa, mấy người Giang Thần đang ở trong một chùm sáng, ngưng tụ ra từng đạo năng lượng cường hãn, hóa thành các loại binh khí, đang cường công 6 vị ngân khải, phối hợp với mấy vị yêu thực, cũng áp chế 6 vị ngân khải khó mà động đậy.
Cho dù 6 vị ngân khải kia phối hợp rất ăn ý, thậm chí tạo thành quân trận cường hãn, cũng khó chịu nổi sự vây giết của bốn đại yêu thực và trận pháp quân pháp, giờ phút này đã bị đánh đến chật vật không chịu nổi.
Xa hơn, hai cỗ Hắc Giáp Quân không ngừng va chạm.
Hắc Giáp Quân của Hoàng Thất cũng không hề yếu, đều là tinh nhuệ.
Nhưng đối phương có hơn cả ngàn Hắc Giáp Quân, cũng cực kỳ mạnh mẽ, cũng không phải những hắc khải của Chiến Thiên Thành có thể so sánh được, Chiến Thiên Thành quá thiếu thốn năng lượng, mà nơi đây, năng lượng không hề thiếu.
Chiến đấu đã bạo phát một đoạn thời gian.
Nhưng thế lực của song phương dường như là ngang nhau, kim sắc khải giáp mạnh hơn Hoa Hồng gai một chút, nhưng bốn vị yêu thực phối hợp với Giang Thần mở ra quân trận, lại áp chế được 6 vị ngân khải.
Nếu không phải mấy vị yêu thực kia khôi phục không được như ý muốn, 6 vị ngân khải này cũng đừng hòng ngăn cản bọn nó.
Bên trong chùm sáng.
Giang Thần không ngừng điều khiển trận pháp, hình thành từng kiện binh khí, giết về phía mấy vị ngân khải, trên mặt mang theo chút lạnh lẽo: “Ta chính là hậu nhân của Giang gia, đương nhiệm sư trưởng đệ bát sư của Thiên Tinh quân, các ngươi phạm thượng, không xem quân quy ra gì, xem ra, khẳng định là kẻ phản bội!”
Vị ngân khải mạnh nhất kia, lạnh lùng đáp lại: “Hậu nhân của đại soái, sẽ không hợp tác với yêu thực cướp đoạt khoáng mạch, kẻ phản bội là ngươi, chức sư trưởng của ngươi, chúng ta không thừa nhận!”
Dứt lời, gầm nhẹ, quét ra một thương, đánh một vị yêu thực không ngừng thối lui, y gầm lên một tiếng: “Các ngươi những tên phản đồ này! Tân Võ vĩnh viễn bất diệt, lúc Tân Võ trở lại, các ngươi và những người sau lưng các ngươi, đều sẽ chết không có chỗ chôn!”
- Ầm!
Trận chiến trong nháy mắt trở nên mãnh liệt, thân thể của Giang Thần có chút chao đảo, quay đầu nhìn bọn người Tề Bình Giang, trầm giọng nói: “Ta sẽ triệt để giải phong, lúc này, các ngươi còn muốn hạn chế ta sao?”
Tề Bình Giang nhìn lướt qua Triệu Thiên Dương, Triệu Thiên Dương khẽ gật đầu.
Nói xong, hai đạo hư ảnh hiển hiện trên người Giang Thần, trong nháy mắt biến mất, khí tức Giang Thần trở nên cường đại, trong nháy mắt, uy lực của trận pháp mạnh thêm ba phần!
- Ầm!
Quân trận ngưng tụ ra một cái bóng người, trong nháy mắt đánh giết mấy vị ngân khải!
Cách đó không xa, Kim sắc khải gầm nhẹ: “Kết trận!”
- Ầm!
Trên ngàn hắc khải, trong nháy mắt đổi một loại trận pháp, từng luồng từng luồng năng lượng mạnh mẽ tuôn ra, trong nháy mắt đánh giết lượng lớn Hắc Giáp Quân, Giang Thần hơi biến sắc, nhìn thoáng qua kim khải.
Trận pháp này, có chút khác biệt so với trước đó, trong một số tư liệu mà Giang gia lấy được, không có dạng quân trận như vậy, là vị phó soái này thay đổi trận pháp sao?
Mà vào lúc này, Hoa Hồng gai lần nữa khẽ quát: “Ta đã nói, ta chỉ cần chút năng lượng mà thôi, ngươi nhất định phải làm vậy sao?”
Kim khải lạnh lùng nói: “Phản đồ không có tư cách nhận được sự gia trì của năng lượng!”
“Phản đồ?”
Hoa Hồng gai cười lạnh một tiếng, có chút trào phúng: “Lời nói này, ngươi hãy tặng lại cho bản thân đi, ngươi mới là phản đồ lớn nhất!”
Kim khải lạnh lùng nói: “Mặc cho các ngươi nói như thế nào, tuyệt đối không dao động được chúng ta! Thủ vệ khoáng mạch, là chức trách của chúng ta, Hoa Hồng, bỏ ý định này đi, chỉ cần chúng ta còn sống, ngươi muốn đoạt mỏ là không thể nào!”
“Khốn nạn!”
Hoa Hồng gai giận dữ, càng thêm điên cuồng, lực lượng mạnh mẽ quét sạch bốn phương, nộ hóng nói: “Lũ khốn ngu ngốc các ngươi, Tôn Hâm mới là phản đồ lớn nhất, các ngươi bán mạng cho hắn, quân Đoàn Trưởng của các ngươi nếu như còn sống, đã sớm bị các ngươi làm cho tức chết, Tân Võ sao lại có những Đoàn Trưởng ngu xuẩn như các ngươi vậy!”
Hoa Hồng gai nổi giận mắng mỏ, kẻ bị mắng chính là mấy vị ngân khải kia.
Mấy tôn ngân khải này, cũng khá mạnh.
Đều là người trong quân đội, lại có quân trận, nhục thân vẫn còn, thực lực mặc dù yếu hơn mấy vị yêu thực một chút, nhưng nhân tộc vốn dĩ cường đại hơn yêu thực, giờ dưới sự liên thủ của bọn họ, chẳng những có thể cản lại tứ đại yêu thực, ngay cả quân trận của Giang Thần cũng khó mà áp chế được bọn họ, chỉ có thể hạn chế bọn họ một chút mà thôi.
Phó soái kim khải, cũng chính là Tôn Hâm, than nhẹ: “Hoa Hồng, không cần yêu ngôn hoặc chúng, tất cả đều là huynh đệ sinh tử với ta nhiều năm qua, chúng ta là quân nhân, thủ vệ khoáng mạch là chức trách của chúng ta, đánh đổi mạng sống cũng phải làm tròn chức trách thủ vệ … cho dù ngươi có nói như thế nào đi nữa, chúng ta cũng vẫn tin tưởng lẫn nhau!”