Tài Chính Ti.
Lưu Vân Thanh cũng rên lên một tiếng, cha hắn ở bên cạnh, một vị lão nhân tóc hoa râm, lúc này nhắm mắt thản nhiên nói: "Cẩn thận một chút, đừng rảnh rỗi sinh nông nổi nhìn trộm hắn, người này không dễ trêu chọc như vậy, lần thứ nhất giết không chết đối phương. . . ngươi nên rõ ràng, người này. . . chỉ mang đến cho mọi người phiền phức vô cùng vô tận!"
"Phụ thân."
Lưu Vân Thanh có chút cau mày: “Bây giờ hoàng thất cùng Quân Pháp Ti, Hành Chính Ti liên thủ, chuẩn bị tìm kiếm mỏ lớn, chúng ta. . ."
"Nào có dễ dàng như vậy, nếu thật dễ dàng như vậy, mấy năm trước chúng ta đã làm rồi, vì sao vẫn luôn không làm? Không chỉ là uy hiếp lớn từ hoàng thất, còn có một điểm, vị bảo vệ quáng kia, quá mạnh!"
Lưu Vân Thanh có chút căng thẳng: "Nhưng lỡ thành công, Cửu Ti vứt bỏ chúng ta, vậy chẳng phải là. . ."
"Thành công?"
Lão nhân cười, lắc đầu: "Nào có dễ dàng như vậy, huống chi thật thành công. . . những yêu thực kia, cũng không tài nào chung sống hòa bình, còn sẽ nội đấu! Chỉ cần chúng ta không xuống di tích, bọn chúng sẽ không uy hiếp được chúng ta, người thắng lợi cuối cùng, còn chưa biết là ai đâu. Ngươi cho rằng các yêu thực khác không tham dự, trong lòng không có tính toán sao?"
Bây giờ, chỉ có vị kia của hoàng thất, cùng bốn vị yêu thực khác liên thủ tìm kiếm.
Mà trong Cửu Ti, còn có năm nhà không tham dự vào.
Nội Vụ Ti, Tài Chính Ti, Tuần Kiểm Ti, Hình Pháp Ti, Thương Vụ Ti đều không tham dự vào, Thương Vụ Ti thì do lão cục trưởng chết rồi, Hình Pháp Ti đều đã chết, tam ti khác cũng bị vất bỏ ở bên ngoài, mấy nhà yêu thực có thể đáp ứng?
Huống chi, yêu thực là yêu thực, Cửu Ti là Cửu Ti.
Tóm lại, cho dù lần này đoạt mỏ thành công, cũng rất khó phân ra thắng bại.
Lưu Vân Thanh khẽ gật đầu, suy nghĩ một phen, lại nói: "Lý Hạo biết việc này không?"
Lý Hạo biết không?
Nếu biết, có thể chặn ngang hay không?
Hôm nay Lý Hạo chạy tới chạy lui, đầu tiên là tiêu diệt Phong Vân Các, sau khi trở về, luôn bôn ba khắp nơi, không biết bận rộn việc gì, nhưng sau trận chiến với Phong Vân Các đã tổn thất không nhỏ, bị thương không nhẹ, mỗi một lần đều sẽ vác xác mấy vị võ sư Ngân Nguyệt trở lại.
Thế nhưng. . . kẻ này có biết chuyện xảy ra trong di tích chuyện hay không?
Lão nhân nhìn về phía thằng con: "Ngươi. . . muốn làm cái gì?"
"Nói cho hắn biết, sao nào?"
Lưu Vân Thanh bật cười: "Bọn Quân Pháp Ti loại bỏ chúng ta. . . vậy cứ để bọn hắn chó cắn chó đi! Lý Hạo có thể tru sát yêu thực của Phong Vân Các, thuộc hạ vẫn có chút thực lực, cho dù không thể gây ra phiền toái lớn. . . có lẽ cũng có thể xem náo nhiệt."
Lão nhân lại nhìn xem thằng con, hồi lâu mới nói: "Mục tiêu của ngươi là gì? Chỉ vì để xem náo nhiệt? Trước khi làm bất cứ chuyện gì, cũng có một mục tiêu, một mục đích rõ ràng! Không phải là vì đắc tội với người, cũng không phải vì khinh miệt ai, mà là vì đạt thành mục tiêu, đạt thành mục đích, thu được lợi ích. Không dưng đắc tội với người, là một hành động vô cùng ngu xuẩn."
Lưu Vân Thanh khẽ giật mình.
Lão nhân lại nói: "Ngươi gần đây luôn ẩn núp, ta cứ cho răng ngươi muốn làm chút gì, kết quả. . . chỉ là xem náo nhiệt sao?"
Lưu Vân Thanh không đáp.
Lão nhân thở dài: "Lưu gia thương nhân lập nghiệp, năm đó Cửu Ti thành lập, ta chọn Tài Chính Ti, chủ quản tài chính thiên hạ, thương nhân khéo đưa đẩy, nhưng không đắc tội người thì không đắc tội người, đắc tội với người, đối phương có xu thế ngoi đầu lên, vậy thì khom lưng hạ bái, để cho đối phương quên đi thù hận, dù là cúi đầu, dù là không cần mặt mũi, cũng không phải quan chuyện trọng."
"Ngươi một không đi tìm Lý Hạo chịu nhận lỗi, hai không câu thông với hai Ti Quân Pháp, Hành Chính, ba không đi cấu kết mấy ty không chính thống khác, bốn không cấu kết với tam đại tổ chức, năm không đi tìm bát đại chủ thành, sáu không đi bồi dưỡng thế lực. . . chỉ vì xem kịch? Xem náo nhiệt?"
Lão nhìn thoáng qua con của mình, có chút cạn lời.
Con trưởng thành không phải do cha.
Đời sau không bằng đời trước.
Mấy kẻ thế hệ sau, cũng chỉ có hai kẻ của Quân Pháp Ti cùng Hành Chính Ti tạm được, những người khác. . . đều bình thường.
Con của mình, trong những ngày gần đây, lãng phí rất nhiều thời gian, cái gì cũng không làm.
Lão cũng không biết thằng con muốn dạng kết quả gì.
Còn đang nổi giận vì Lý Hạo diệt sát Tứ Hải thương hội?
Còn đang phẫn nộ vì Cửu Ti chia cắt quyền lợi của Lưu gia?
Nếu là như vậy. . . lòng dạ quá nông cạn!
Lưu Vân Thanh yên lặng hồi lâu, chậm rãi nói: "Thật ra. . . ta khá xem trọng Lý Hạo, nhưng. . . thưa cha, nói thật, ta xem trọng Lý Hạo không sai, thế nhưng. . . thế lực sau lưng. . . hoặc là nói, vấn đề cổ văn minh, khiến cho ta rất khó quyết định, phía sau Lý Hạo là Chiến Thiên thành, là cổ văn minh, song không chỉ có mỗi Chiến Thiên thành!"
"Giai đoạn hiện tại, hai phe cánh Thiên Tinh trấn, Ngân Nguyệt mạnh nhất, bàn về thực lực, đương nhiên là Ngân Nguyệt mạnh hơn, nhưng Ngân Nguyệt chưa khôi phục. . ."
Lão nhân hiểu ý hắn.
Nhi tử xem trọng Lý Hạo, nhưng không muốn đi đầu nhập vào, là bởi vì không coi trọng Lý Hạo sau lần khôi phục thứ hai, cho nên, hắn lựa chọn đứng ngoài quan sát.
Cũng không có vấn đề gì.
Quả đúng là thế, giai đoạn hiện nay tới, Trung bộ Thiên Tinh thành, khôi phục rất nhiều yêu thực, hơn nữa còn có thể hấp thu năng lượng khôi phục, nhưng toàn bộ Ngân Nguyệt, trước mắt yêu thực khôi phục có tới 10 vị không?
Cho dù những yêu thực này đều ủng hộ Lý Hạo, thì đã làm sao?
Phía sau Thất đại Thần sơn, cũng có yêu thực cùng yêu thú, tam đại tổ chức tất nhiên cũng có, nhưng không ủng hộ Lý Hạo, tam đại quốc công phủ cũng có, cũng không ủng hộ Lý Hạo.
Thành Siêu Năng thì có một đống, cũng không ủng hộ Lý Hạo.
Hiển nhiên, thằng con nhìn rất nhiều, vô cùng thông suốt.
Cũng bởi vậy, càng thêm băn khoăn.
Hồi lâu, thở dài: "Ngươi có thể nhìn thấu, vậy cứ tự mình làm chủ đi!"
Lưu Vân Thanh gật đầu: “Thật ra phụ thân nhắc nhở cũng đúng, cứ tiếp như thế. . . một khi lần khôi phục thứ hai bắt đầu, Lưu gia sẽ rất khó xử, lúc này, một phe là Lý Hạo, đại biểu Ngân Nguyệt! Giờ ta đang nghĩ, ai có thể đại biểu phạm vi Thiên Tinh trấn? Hoặc là nói. . . Lưu gia có hi vọng, đại biểu tất cả Cổ Yêu thực Thiên Tinh trấn hay không?"
Lão nhân yên lặng một lúc, một lát sau mới nói: "Chân chính có nắm chắc đối phó Lý Hạo, vẫn là tam đại tổ chức. . . Hồng Nguyệt!"
"Vì sao nói như vậy?"
Lưu Vân Thanh có chút ngạc nhiên, lão nhân cười cười, hồi lâu mới nói: "Đối phương. . . phía sau cũng có chủ thành."
Lưu Vân Thanh khẽ giật mình: "Chủ thành? Chủ thành không phải đều tại Ngân Nguyệt sao?"
"Đúng, thế nhưng ngươi đã quên, Ánh Hồng Nguyệt không phải cũng là người Ngân Nguyệt sao?"
Lão nhân cười nói: "Ở trong mắt của bát đại chủ thành, Lý Hạo cùng Ánh Hồng Nguyệt khác nhau sao? Đều là huyết mạch của Bát đại gia, đều là người Ngân Nguyệt, đều là thiên tài, đều là cường giả, đều là người hiện đại. . . vậy ủng hộ ai, đối với bọn họ mà nói, có khác biệt gì lớn sao?"
"Ánh Hồng Nguyệt có thể nhanh chóng quật khởi, không thể tách rời thế lực sau lưng. . . thậm chí không chỉ một cỗ!"
Lưu Vân Thanh khẽ nhíu mày, cho tới nay, y đều không đoán nổi, phía sau Ánh Hồng Nguyệt là ai, song kim chủ của Hồng Nguyệt đúng là rất mạnh.
Nhưng chủ thành. . . điểm này, thật đúng là y không nghĩ tới.