Thiên Tinh đô đốc phủ.
Lý Hạo ra khỏi di tích, nhíu mày, nhìn về phía hoàng cung cùng Cửu Ti ở nơi xa.
Nói thật, nếu không phải tình huống khẩn cấp, thật ra hắn không muốn đối phó Cửu Ti cùng hoàng thất vào lúc này.
Liên tiếp chiến đấu, khiến hắn cực kỳ mỏi mệt, hơn nữa. . . rất nhiều thứ không kịp tiêu hóa, vả lại chiến đấu cường độ cao, khiến thu hoạch của mọi người không lớn.
Tiến hành theo chất lượng, có lẽ càng tốt hơn.
Nhưng thế sự không thể như ý người.
Kẻ địch cũng không thể đứng nguyên tại chỗ chờ ngươi mạnh lên, cho nên, Cửu Ti cùng hoàng thất vẫn nhanh chóng xuất động, không cho Lý Hạo thời gian nghỉ ngơi, thời gian tiêu hóa.
"Giai đoạn này ra tay, ta không thể nào đối phó bọn hắn. . ."
Lý Hạo thầm nghĩ.
Cho nên, giai đoạn này, hắn chỉ có thể tìm kiếm cứu binh.
Muốn vững vàng áp chế đối thủ, có lẽ cần một vị Đại Thánh đến giúp đỡ, thật ra Lý Hạo từ trước đến nay không thích cầu người, còn về Vương thự trưởng, thì không tính cầu, đó là trao đổi lợi ích, Lý Hạo mang lại lợi ích cho Chiến Thiên thành. . .
Tiểu thụ cũng giống vậy.
Võ sư Ngân Nguyệt, trước đó là chủ động hỗ trợ, bây giờ Lý Hạo cung cấp trợ giúp, mọi người hỗ trợ lẫn nhau.
Nhưng tìm kiếm một vị Đại Thánh. . .
Có lẽ, hắn cần phải đi tìm hiệu trưởng.
Nhưng vị này, không nợ Lý Hạo.
Thực tế còn ngược lại, Lý Hạo còn nợ phạt tiền, vị này cũng chưa từng nhờ Lý Hạo giúp đỡ khôi phục cái gì, chỉ hi vọng Lý Hạo không đi quấy rầy y.
Ngay từ đầu, Lý Hạo đã cảm thấy không tốt về vị này.
Về sau phát hiện, thật ra vẫn được, chỉ là tính cách không giống mình lắm, đôi bên có chút không ưa nhau thôi.
Giờ phút này, đứng tại Thiên Tinh đô đốc phủ, Lý Hạo có chút chần chờ.
Lừa gạt hai vị khôi lỗi đi ra, còn có thể nói, để cho các nàng đi ra ngoài xả hơi.
Nhưng vị kia. . . luôn không muốn ra ngoài.
Mình phải làm sao để cho đối phương ra ngoài?
Đấy là thứ nhất.
Thứ hai, trả cái giá lớn bao nhiêu mới được?
Bên Chiến Thiên thành dạy cho Lý Hạo một đạo lý, đồng giá trao đổi, bỏ ra bao nhiêu thu hoạch bấy nhiêu, ngươi không thể tay không đạt được lợi ích.
Vương thự trưởng, đây là Lý Hạo dùng lượng lớn năng lượng, lượng lớn bản tôn yêu thực đổi lấy.
Điểm này, Lý Hạo không hề cảm thấy có gì không ổn.
Còn về hiệu trưởng thì sao?
Đối phương dường như vô dục vô cầu, ngoại trừ. . . muốn về nhà.
Thế nhưng Lý Hạo không thể cho đối phương cam kết như vậy.
Dù Lý Hạo thích vẽ bánh nướng cho người ta, nhưng đó là Chu thự trưởng dạy hắn, mà từ trước đến nay, Lý Hạo cũng không vẽ những cái bánh nướng không cách nào làm được, tối thiểu trong thời gian ngắn, vẫn có hi vọng làm được, hắn mới có thể vẽ ra.
Mà coi như Lý Hạo có thể vẽ ra, vậy có thể liên hệ đến thế giới chủ sao?
Có thể đưa bọn hắn trở về sao?
Từng suy nghĩ hiện ra ở trong đầu Lý Hạo, nhưng hắn biết, nếu không đi tìm vị này. . . chuyến này đến di tích Thiên Tinh trấn, rất khó có được thu hoạch.
Còn về Chiến Thiên thành, cây hòe cũng là Thánh Nhân, nhưng bản thể đối phương quá lớn, cách nơi đây quá xa, dù giờ Lý Hạo là bảy hệ lĩnh vực, cũng chưa chắc có thể chống đỡ đối phương đi xa như vậy.
Huống chi, cây hòe là yêu thực thủ hộ của Chiến Thiên thành, chưa hẳn có thể đi, đối phương còn uẩn dưỡng khoảng 31 vị yêu thực, chẳng lẽ cùng mang đến?
Lĩnh vực của Lý Hạo có lẽ sẽ sụp đổ trong nháy mắt.
Lão rùa đen chính là Nguyên Thần Binh, đối phương có lẽ là hạch tâm của Chiến Thiên thành.
Còn có một điểm. . . Lý Hạo không hi vọng tất cả người tham gia đều đến từ Chiến Thiên thành.
Không phải không yên lòng, mà là để làm cho những rắc rối không cần thiết biến mất.
Nếu không thì, cướp đoạt mỏ lớn, một khi Chiến Thiên thành muốn đến. . . Lý Hạo có thể từ chối sao?
Tiểu nhân trước, sau quân tử.
Đến lúc đó, nếu vì mỏ lớn, trở mặt với nhau, vậy thì không tốt.
"Lấy được Thiên Tinh trấn, cũng phải khiêm tốn một thời gian, nếu không thì. . . tất cả đều là lão cổ đổng tham chiến. . . đối với ta mà nói, cho dù dựa vào lão cổ đổng đánh thắng, sẽ không có chút ý nghĩa nào!"
Lý Hạo nhíu mày.
Di tích Thiên Tinh trấn, Cửu Ti không động, có lẽ Lý Hạo cũng chưa chắc sẽ động thủ ngay.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, nhưng chuyện cho tới nước này. . . hắn cũng hết cách.
Khẽ thở ra, Lý Hạo nhanh chóng bay về phía tây ngoại ô.
Hai vị khôi lỗi, cũng nhanh chóng đi theo.
Cùng lúc đó.
Bên phía Cửu Ti, không ít người vẫn đang ngó chừng Lý Hạo, Lý Hạo bay đi, cũng không biết muốn làm gì.
Vào thời khắc này, hừ lạnh một tiếng, vang vọng đất trời!
"Cho thể diện mà không cần đúng không? Còn dám nhìn trộm ta, làm thịt các ngươi!"
Hắn quát lạnh, vang vọng bốn phương!
Lý Hạo đứng lơ lửng giữa không trung, nhìn về phía hoàng cung, sắc mặt băng lãnh, hừ lạnh, xen lẫn kiếm ý, tràn lan bốn phương, thời khắc này, trong hoàng cung, Thiên Tinh Vương đương nhiệm đang theo dõi, bỗng nhiên la lên.
Phun mạnh một ngụm máu tươi.
"Phụ hoàng!"
Mấy vị hoàng tử hoàng nữ đồng loạt biến sắc.
"Khụ khụ khụ. . ."
Thiên Tinh Vương tái mặt, nhìn ra ngoài, lại nhìn tấm gương mảnh vỡ, vào lúc này, mảnh vỡ bỗng nhiên xuất hiện từng đạo vết rách, mặt lão tái mét.
Lý Hạo!
Thằng khốn anyf rốt cục đã mạnh đến mức nào?
Mình thông qua mảnh vỡ nhìn trộm, thế mà bị Lý Hạo phát hiện, không chỉ như vậy, đối phương lại phá vỡ tấm gương, làm sao có thể!
Mấy vị hoàng tử hoàng nữ, trông rất lo lắng.
Thiên Tinh Vương vung vung tay, nói: "Không sao cả."
Trong mắt, lại có chút tức giận cùng kích động.
Lý Hạo. . . sáu hệ đỉnh phong sao?
Hay là… còn mạnh? hơn
Nhưng không gian không phải không đủ để chèo chống người mạnh hơn sao?
. . .