TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1781: Công nhân bốc vác (2)

Chu Thự trưởng gật đầu: “Đã kiểm kê xong, thu hoạch bình thường, nước suối sinh mệnh được hơn 1000 giọt, Thần Năng Thạch khoảng 500 vạn, thần binh cũng không phải ít, khoảng chừng hơn 40 thanh, đẳng cấp đều không hề thấp, ngoài ra còn có 8 vị yêu thực sắp chết… đây là toàn bộ.”

“…”

Im lặng.

Giết mấy trăm Thần Thông, giết mấy vị thất hệ, lại thêm một vị Đại Thánh của năm đó, đây chính là toàn bộ thu hoạch hay sao.

Chỉ thu hoạch như vậy, còn không bằng phía thành siêu năng nữa chứ.

Mọi người ở đây, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi đều có chút bất đắc dĩ.

Lần này vì để tiêu diệt Phong Vân Các, mọi người đã tiêu hao không ít, Lý Hạo càng nhiều.

Nhưng bây giờ, thu hoạch chỉ ít như vậy, đổi thành trước đó mọi người còn có thể hưng phấn, nhưng lần này… có lẽ đã lỗ nặng.

Ngoài tấm gương, phần lớn đều là những món hàng hỏng.

Lý Hạo cũng rất phiền muộn: “Chỉ được bấy nhiêu thôi sao?”

“Ừm… phần lớn hẳn đều trên người của Hồng Đồ, kết quả… đối phương đã chết, cái gì cũng không để lại.”

Cho dù Hồng Đồ có nhẫn trữ vật, đồ vật có lẽ cũng đã bị nổ tung.

Lý Hạo thờ dài!

Lại nhìn một đám lão đầu gào khóc đòi ăn trước mặt, lại nhìn Vương Thự trưởng không dám nhìn thẳng vào mình, còn vị Bạch thụ kia, có lẽ vẫn còn lưu lại một số nước suối sinh mệnh, kết quả đều bị lão ăn sạch.

Nhưng Lý Hạo cũng biết, đối phương tru sát Bạch thụ, chắc bỏ ra cái giá không nhỏ, đến giờ còn trông khá yếu ớt, có thể nói gì đây?

“Đi thôi, nên rút lui!”

Lý Hạo nói xong, nhìn thoáng qua 8 gốc yêu thực bị bắt làm tù binh kia, khẽ nhíu mày.

Những yêu thực này làm sao giờ?

Tru sát sao?

8 gốc cây Bất Hủ, nói thật, nếu như giết tất cả, sẽ nhanh gom đủ vật chất bất hủ mà Cửu Sư Trưởng cần, nhưng Vương Thự trưởng không mấy muốn giết bọn hắn, cảm thấy những yêu thực này tội không đáng chết.

Vương Thự trưởng dù sao cũng là cường giả mạnh nhất trước mắt, vẫn phải cho mặt mũi.

8 gốc yêu thực lận đó.

Có thể sống đến bây giờ, ai năm đó không phải Bất Hủ chứ?

Một khi khôi phục, nếu ghi thù sẽ rất phiền phức.

Chúng nó sẽ ghi thù sao?

Lý Hạo thầm nghĩ, phần lớn… có lẽ là vậy.

Dù sao, dựa theo lời nói của đám người, đối phương là người Hồng gia, là chủ tử của bọn nó, có ghi thù hay không, thật khó nói.

Lý Hạo trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nói: “8 gốc yêu thực… các ngươi không ra tay với ta, vả lại bây giờ đã sắp đi đến bước ngủ say, Vương Thự trưởng lại cầu tình cho các ngươi, Hồng Đồ đáng chém, các ngươi… tự cắt chém 1/3 bản nguyên giao ra, sau đó cứ ở lại đây, tự sinh tự diệt đi!”

Lời này vừa nói ra, 8 gốc yêu thực có chút rung động.

Giờ phút này, bọn chúng vô cùng yếu ớt, một khi cắt chém 1/3 bản nguyên, chỉ sợ sẽ hoàn toàn ngủ say.

Cái gọi là tự sinh tự diệt… xác suất lớn chính là cửu tử vô sinh.

Giờ khắc này, Vương Thự trưởng cũng không biết phải nói gì nữa.

Những người khác cũng không dám nhiều lời.

Có đôi lúc Lý Hạo rất chuyên quyền độc đoán, ai cũng không khuyên nổi.

Ngược lại là Viên Thạc, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nhíu mày, lãng phí như vậy làm gì? Huống chi, nơi này đã bại lộ, một là giết chết, nếu không thì mang theo, nếu để bọn chúng ngủ say, chẳng phải sẽ có lợi cho người khác hay sao?”

Lão nhìn Lý Hạo một cái: “Cái đầu óc này của ngươi, có đôi khi… thật không biết suy nghĩ!”

Nơi đây đã bại lộ, một khi bọn người Lý Hạo rút lui, có người tiến vào, gặp phải tám gốc yêu thực đang ngủ say, sẽ không động thủ sao?

Giết mang về còn có thể khôi phục được một vài cường giả đấy.

Viên Thạc sờ sờ cằm, cười nói: “Cứ mang về đi! Để bọn chúng làm cấp dưới của đế cung thủ vệ, yêu thực chủ thành đều có tướng quân phụ trợ, Đế Vệ kia là người đầu tiên đi theo ngươi, cũng phải có một chức quan tương đương, thủ vệ Đế Cung mà chỉ có một người, đúng là mất mặt mà!”

“8 vị này mang về, tạo thành đội hộ vệ, như thế vẫn chưa đủ, lát nữa những tên không muốn chết, đều mang về hết, làm nhiều chút…”

Lý Hạo nở nụ cười, có chút bất đắc dĩ: “Lão sư, chủ yếu là không đủ tài nguyên!”

“Ta biết, chẳng phải là còn có mỏ lớn hay sao?”

Viên Thạc cười ha hả: “Không đoạt thứ đó, chúng ta còn xứng với mình hay sao? Còn nữa, mang tám vị này về… muốn khôi phục, cho dù là tự bạo, cũng phải nổ ra cho ta một con đường sống.”

“Nhưng…”

Lý Hạo còn muốn nói gì đó, Viên Thạc cười nói: “Không sao, cái mà yêu thực đầu nhập chính là Phong Vân lâu, đầu nhập vào Hồng gia của năm đó, cũng không phải là Hồng Đồ, yên tâm đi, nếu thực sự không được, thì chờ bọn chúng khỏe lại sẽ giết! khi đó, chúng ta còn sợ chúng tạo phản hay sao?”

Lý Hạo nghĩ nghĩ, cũng đành gật đầu.

Vương Thự trưởng nhẹ nhõm thở ra.

Lúc này, người có thể khuyên Lý Hạo không nhiều, cũng may Viên Thạc đã khuyên vài câu.

Mà Lý Hạo suy nghĩ một phen, cũng không nói thêm gì nữa.

Giờ đây, yêu thực muốn đầu nhập vào mình rất nhiều.

Hồng Sam thụ, cây táo ở Thiên Kiếm sơn, hai vị này đều muốn đầu nhập vào mình, nơi đây còn có 8 gốc, trong chớp mắt, yêu thực dưới tay mình đã không ít.

Bên Chiến Thiên Thành, mặc dù mình cũng đã đưa ra 5 vị, nhưng còn có 31 vị đang gào khóc đòi ăn đấy.

“Vậy đi ra ngoài trước đã!”

Lý Hạo nói xong lại nói: “Ta đi ra ngoài trước… mọi người chờ một lát, sau khi ta ra ngoài sẽ dò xét tình huống!”

Nói xong, hắn cười cười, tay cầm bảo kính, đột nhiên chui ra khỏi di tích.