Lý Hạo ngược lại không nói gì, ăn thì ăn, Vương thự trưởng có thể đánh chết đối phương, hắn vẫn có chút ngoài ý muốn.
Bạch thụ đó, thoạt nhìn không kém.
Nói đánh chết là đánh chết, chẳng lẽ mình rời đi rất lâu rồi sao?
Còn nữa, làm sao lão sư lại xuất hiện ở đây?
Giờ phút này, Lý Hạo mới có chút hậu tri hậu giác, có chút ngoài ý muốn nhìn về phía lão sư: “Lão sư, sao ngươi lại tới đây?”
Viên Thạc tức giận nói: “Ta tỉnh lại, mọi người đều không còn, ta hỏi, biết các ngươi đến đánh Phong Vân các rồi, không phải ta đã nói rồi sao? Đánh Phong Vân các thì gọi ta một tiếng, vì sao không thông báo cho ta?”
“Không, khi đó ngươi đã biến thành một quả cầu...”
Đi chết đi!
Viên Thạc im lặng, nhưng cũng không nói nhiều, khi đó chắc là lão đang ở trong giai đoạn của Thuế Biến kỳ, cũng không trách được Lý Hạo.
Chỉ là, không có ta, có lẽ tiểu tử ngươi cả đời đều không trở về được.
Trong lòng oán thầm vài câu, lão không nói gì nữa.
Mà Lý Hạo nhìn xung quanh, thấy không ít yêu thực, có chút nghi hoặc nhìn về phía Vương thự trưởng: “Những yêu thực này...”
“Đều là Phong Vân Lâu!”
Vương thự trưởng cảm khái một tiếng: “Phong Vân Lâu ở Ngân Nguyệt đại lục sơ kỳ, cũng từng ở đây mở một cái phân bộ, Hồng Đồ tọa trấn nơi này, khi đó, hắn là Thánh Nhân, xem như là đại nhân vật, thân phận địa vị rất cao. Toàn bộ đại lục, nghiêm túc mà nói, người có thân phận địa vị cao hơn hắn cũng chỉ có mấy chỗ, Đại học võ khoa Viên Bình, Lý gia, những người còn lại, bao gồm Vương gia ta đều không bằng đối phương.”
Đám người Tưởng Doanh Lý cũng không nói gì cả, ý nghĩa chân chính mà nói, muốn nói thực lực cá nhân, Nhân Vương Thương Đế bọn họ vô cùng cường hãn. Thế nhưng nói tới thế lực gia tộc... Hồng gia còn cường hãn hơn Trấn Tinh Lý gia.
Có lẽ có thể được tính là đệ nhất gia tộc.
Một môn song hoàng, trên thực tế có, hơn nữa không chỉ một nhà.
Nhưng một môn tứ hoàng... Thực sự chỉ có một nhà.
“Sau đó, Phong Vân Lâu rút khỏi Ngân Nguyệt, ta còn tưởng Hồng Đồ đã sớm đi rồi....”
Vương thự trưởng có chút thổn thức: “Nào biết được, tên này chẳng những không đi, còn ở lại đây, hơn nữa...còn chuyển sinh!”
Chuyển sinh, không phải là ngưng tụ cơ thể.
Hoàn toàn khác nhau.
Chuyển sinh, có lẽ là một loại trùng sinh khác, sống một cuộc đời mới.
Chuyển sinh đòi hỏi đại nghị lực, từ bỏ tất cả mọi thứ, bắt đầu lại từ đầu, từ không có gì, tu luyện từng chút một để phục hồi. Mặc dù vẫn còn kỷ ức kiếp trước, nhưng trí nhớ không đầy đủ, cùng kiếp trước thực sự khác nhau.
Hồng Đồ lựa chọn chuyển sinh, coi như là người có đại nghị lực, chỉ là...chọn sai đường.
Hoặc là nói cách khác, gặp phải Lý Hạo.
Nếu không gặp Lý Hạo, có lẽ thật sự có hy vọng, trở thành người đứng đầu tiểu thế giới, đến lúc đó, sẽ bước tới tầm cao mới. Thắng làm vua thua làm giặc, gã cũng không tính là ngu xuẩn, chỉ là cuối cùng vẫn thua Lý Hạo mà thôi.
Lý Hạo không ngừng gật đầu.
Chuyển sinh!
Có lẽ so với việc tinh thần lực phục sinh của Viện Nghiên cứu Lữ Chấn còn đáng sợ hơn, hắn cũng nghĩ đến liền hỏi: “Vậy so với tinh thần lực phục sinh như thế nào?”
“Tinh thần lực phục sinh... Kỳ thật phải đơn giản hơn một chút, hơn nữa sau khi phục sinh, chỉ là thực lực giảm xuống, nếu là thuận lợi, kỳ thật cũng không có gì thay đổi quá lớn. Nhưng chuyển sinh, kỳ thật chính là thay thế hoàn toàn bắt đầu từ con số không, cho dù có ký ức, ký ức này cũng có chút mơ hồ...”
“Vương thự trưởng rất hiểu?”
“Tân Võ từng có!”
Vương thự trưởng ngược lại lơ đễnh nói: “Tân Võ có rất nhiều người đã từng có kinh nghiệm như vậy, đương nhiên, thế giới Tân Võ bất đồng, là ủng hộ chuyển sinh, nhưng tiểu thế giới không ủng hộ, ở đây không phân chia thế giới âm dương.”
Lý Hạo đăm chiêu, gật đầu.
Xem ra, chủ thế giới trong miệng những người này hoàn hảo hơn ở đây.
Đương nhiên, Lý Hạo cũng không quá để ý.
Là truyền nhân Lý gia, có lẽ những người này cũng đối đãi hắn như người Tân Võ, Lý Hạo có thể cảm thụ được.
Nhưng đối với Lý Hạo mà nói... Hắn chính là người Ngân Nguyệt.
Ở đây, chính là cố hương của hắn, quê hương của hắn. Hắn sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, cái gì Tân Võ hay không Tân Võ, cái gì chủ thế giới hay không chủ thế giới, Lý Hạo không quá để ý.
....
Hắn nghịch chiếc gương hồi lâu, đây mới là thu hoạch lớn nhất, là một bảo bối.
Đáng tiếc, ngoại trừ thứ này, hắn dường như không còn bất kỳ chiến lợi phẩm nào nữa.
Thiệt thòi lớn!
Ngay cả nhẫn trữ vật của Hồng Đồ cũng không lấy được, cũng không thu hoạch cái gì. Lý Hạo liếc qua yêu thực trong thành, còn khoảng bảy tám gốc cây... Nhưng thoạt nhìn, cảm giác còn không bằng mấy đồ tử đồ tôn của Hòe tướng quân.
Từng cái một suy yếu như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Đây là...bị bệnh suy dinh dưỡng phải không?
Lý Hạo cũng bất đắc dĩ.
Coi như giết những yêu thực này thì cũng có thể lấy được chút gỗ cấp Bất Hủ, về phần nước suối sinh mệnh, chắc một giọt cũng đừng nghĩ.
Mà bản thân mình, hiện tại cơ thể cực kỳ yếu ớt, cần thuốc bổ.
Hắn nhìn qua những người khác, ngược lại còn tốt, võ sư Ngân Nguyệt cường đại hơn, mạnh hơn đám bát bộ chúng rất nhiều. Mà mấy vị thất hệ, chủ yếu là do khôi lỗi đối phó. Mặt khác, thương thế Chu thự trưởng hơi nặng một chút, bất quá giờ phút này cũng đang nhanh chóng khôi phục.
Có thể trực tiếp diệt Phong Vân các lại không có tổn thất gì, ngoại trừ mình tổn thất hơi nhiều, kỳ thật kết quả này đã coi như không tệ.
“Vậy ta trước tiên luyện hóa thứ này, lại lấy Tinh Không kiếm ra ngoài, bằng không không quá an tâm.”
Lý Hạo nhìn về phía mọi người nói: “Mọi người kiểm kê chiến lợi phẩm một chút, mặt khác... Những yêu thực này...”
Hắn liếc nhìn những gốc yêu thực, đang xem xét có nên giết hay không.
Vương thự trưởng chần chờ một chút vẫn mở miệng nói: “Kỳ thật Phong Vân Lâu...không phải là thế lực đối địch. Đương nhiên, Phong Vân các cùng Hồng Đồ là đối địch, bạch thụ ra tay lúc trước cũng vậy. Nhưng những yêu thực này...cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, cũng không ra tay...”
Cho dù lão vừa nãy còn muốn giết sạch tất cả yêu thực, giờ phút này, vẫn là mở miệng cầu tình.
Những yêu thực này cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, phụng mệnh Phong Vân Lâu.
Đây là yêu thực của Phong Vân Lâu, cũng là Hồng gia.
Hồng Đồ muốn ăn cắp tiểu thế giới, đây là đất phong của Lý gia, bị giết thì giết thôi, vị Địa Hoàng của Hồng gia kia cũng không thể nói gì, nhưng giết những yêu thực này...quá đáng tiếc.
Lý Hạo khẽ nhíu mày.
Nhìn thoáng qua Vương thự trưởng.
Vương thự trưởng ho khan một tiếng nói: “Ta không phải ra lệnh cho ngươi... Chỉ là...giải thích tình hình với ngươi.”
Giờ phút này lão cũng có chút hiểu Lý Hạo rồi, tên này không coi mình là người Tân Võ, trên thực tế cũng không phải. Chỉ là trong tiềm thức Chiến Thiên thành cảm thấy, đối phương là người Lý gia, cho nên cũng coi như người của Tân Võ.
Nhưng trên thực tế, hình như Lý Hạo chỉ thích theo tâm ý của chính hắn.
Một điều rất bình thường!
Vương thự trưởng cũng không cảm thấy có cái gì, thiên tài thời đại này thường là như vậy, cho dù tiền bối có mạnh hơn nữa, cũng cảm thấy mình có thể khai sáng ra thời đại mới.
Lý Hạo tự hỏi một chút, mở miệng nói: “Để nhìn xem một chút nữa đi, chờ ta luyện hóa xong Phong Vân Phó Giám rồi nói sau.”
Hắn không nói nhiều, một lượng lớn nước suối sinh mệnh tràn vào cơ thể, bắt đầu nhanh chóng phục hồi.