Kiếm của ta đâu?
Khi thanh âm của Lý Hạo vang lên, tất cả mọi người ở hiện trường đều phấn chấn vô cùng.
Lý Hạo còn sống.
......
Mà giờ phút này, Lý Hạo lang thang trong bầu trời đầy sao, hóa thân thành mãnh hổ, rong ruổi giữa thiên địa.
Hắn thấy một con mãnh hổ đang cưỡi một cái thạch đao khổng lồ.
Lý Hạo không thể xác định được vị trí của mình, khi nhìn thấy mãnh hổ này, lập tức có chút phấn chấn.
Theo gió mà đi, lập tức hiện lên, nắm lấy thạch đao mà mãnh hổ đang cưỡi.
......
Khoảnh khắc này.
Ngoại giới.
Viên Thạc quát lớn một tiếng, máu tươi làm dẫn, trong hư không hiện ra một con đường huyết sắc.
Một cỗ năng lượng cường hãn từ trong cơ thể bộc phát ra, Viên Thạc quát lớn một tiếng: “Trở về!”
Oanh!
Thiên địa dường như đang rung chuyển...
Trong nháy mắt này, một bóng người hiện lên, hoặc có lẽ là hổ ảnh, Lý Hạo cầm thạch đao, vẫn còn có chút ngây ngô, theo thạch đao đi ra.
Viên Thạc lập tức xụi lơ trên mặt đất, hùng hùng hổ hổ.
“Cả ngày chỉ biết làm bậy!”
Bất chấp hình tượng, lão hận không thể chửi ầm lên, cũng may mình kịp thời chạy tới, phát hiện được vị trí của Lý Hạo.
Đương nhiên, lão biết Lý Hạo không có chỗ để đi, nếu trốn thì chỉ có thể chạy trốn đến nơi này.
Dù sao, nhị trọng không gian của cơ thể người vẫn chính là do Lý Hạo nói, hắn là người phát hiện đầu tiên.
Lấy sự táo bạo của Lý Hạo, thời khắc mấu chốt, không chạy mới lạ.
Bóng người Lý Hạo hiện lên.
Sau một khắc, Vương thự trưởng nhảy lên, bàn tay bắt được Lý Hạo suy yếu vô cùng, răng rắc một tiếng, bóp gãy hổ trảo, lão vốn định tỏ vẻ thân thiết một chút, giờ phút này bỗng nhiên cứng ngắc.
Mà Lý Hạo hóa thành hình người, nhìn bàn tay mình bị bóp gãy.
Hắn cứ như vậy yên lặng nhìn đối phương.
Không phải là mình giả vờ để ăn vạ.
Mấu chốt là, bây giờ chính mình đích xác là một con búp bê sứ, Vương thự trưởng bóp gãy tay ta.
Vương thự trưởng lúng túng muốn đào lỗ chui xuống.
“Ta...”
Lão muốn nói, ta không cố ý, nhưng giờ phút này lại quá kích động, thở ra một hơi, gió nhẹ thổi qua, cánh tay Lý Hạo bỗng nhiên rơi xuống.
Lý Hạo im lặng, ngồi xổm xuống, nhặt cánh tay rơi xuống, cứ như vậy yên lặng lắp cánh tay lên.
Vương thự trưởng lập tức nhảy ra xa!
Vẻ mặt khó tin nhìn Lý Hạo, ta thật sự không chạm vào ngươi.
Vừa bóp tay ngươi, cái đó ta nhận.
Nhưng ta không thể thở ra một hơi, liền giết chết ngươi được.
“Chuyện nhỏ.”
Lý Hạo lắp cánh tay gầy yếu của mình lên, cười cười, răng rắc...lạch cạch.
Trên mặt, lớp da mặt rơi xuống.
“Không sao đâu!”
Lý Hạo cười gượng, khuôn mặt không da, càng thêm khủng bố.
Tất cả mọi người đều nhíu mày, sao lại như vậy!
Giờ phút này, thân thể của Lý Hạo giống như búp bê vừa nặn vậy, vừa chạm vào liền nát.
Lý Hạo cũng không quá để ý, trải qua một trận đại chiến, hắn có thể nói là bị bệnh thiếu máu. Đương nhiên, thần văn phong lôi ngưng tụ, để mà nói chịu thiệt thòi thì cũng không đến mức, mấu chốt là, hắn còn tiến vào nhị trọng không gian.
Không tính là thiệt thòi.
Về phần thân thể gầy yếu vô cùng, vậy không có biện pháp, từ trước khi tiến vào cũng chỉ còn lại một lớp da mà thôi.
Hắn quay đầu nhìn về phía lão sư, cười: “Lão sư, khổ cực cho ngài!”
Xoạt, da mặt tiếp tục rơi.
Viên Thạc liếc mắt: “Bồi bổ thân thể trước đi, nhìn thật tệ hại!”
Lý Hạo cười cười, từng dòng nước suối sinh mệnh xuất hiện, thân thể nhanh chóng được tẩm bổ, một lát sau hiện ra một tia huyết sắc, cuối cùng cũng không còn như lúc trước nữa, động một chút liền rớt thịt rơi da.
Giờ phút này Vương thự trưởng cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiến lên, cũng không dám chạm vào Lý Hạo, cẩn thận nói: “Ngươi không sao chứ?”
“Chuyện nhỏ mà thôi!”
Đây coi là chuyện nhỏ ư?
Vương thự trưởng vội vàng nói: “Ngươi vừa đi đâu?”
“Nhị trọng không gian.”
“Thế giới bản nguyên?”
Vương thự trưởng hỏi một câu, có chút nghi hoặc: “Nhưng bản nguyên bị cắt đứt...”
Thế giới bản nguyên.
Cũng tương tự như sự tồn tại của nhị trọng không gian, là chỗ thế giới của đại đạo bản nguyên.
Mỗi một con đường, cuối cùng sẽ lộ ra giữa thiên địa vũ trụ.
Điểm này, bây giờ Lý Hạo còn chưa hiểu.
Nhưng nghe Vương thự trưởng nói như vậy, hắn có chút hiểu rõ, như có điều suy nghĩ: “Thế giới bản nguyên... Nói như vậy, đại đạo bản nguyên cũng có một thế giới?”
“Tất nhiên!”
Vương thự trưởng giải thích: “Thế giới của bản nguyên đạo, một đường một ngôi sao, một người một sao, một người chết, một ngôi sao rơi...”
Ánh mắt Lý Hạo khẽ thay đổi.
Thú vị.
Lại là vũ trụ tinh thần. (*tinh thần = ngôi sao)
Hắn vừa mới tiến vào nhị trọng không gian, cũng thấy được vô số tinh thần vũ trụ, là cùng một thế giới, hay là nói...cũng không phải như vậy?
Nhưng mà một con đường, đến cuối cùng sẽ đi tới bầu trời đầy sao vô tận.
Mỗi con đường, là một vũ trụ đại đạo?
Lúc này, Lý Hạo có chút thất thần.
Mọi người có chút cổ quái nhìn hắn, làm sao vậy?
Mà Lý Hạo cũng không nghĩ tới nguy hiểm vừa rồi, đại đạo muôn vàn, giao thủ với cường giả kỳ thật rất thú vị, ví dụ như Hồng Đồ, kỳ thật đã cho Lý Hạo rất nhiều cảm ngộ, có áp lực, có nguy cơ, nhưng cũng có cảm ngộ.
Càng nguy cơ sinh tử, càng cảm ngộ nhiều.
Nếu không phải đối phương cường đại, bức bách mình không thể không cầu sinh từ trong chỗ chết, làm sao mình có thể tiến vào trong nhị trọng không gian?
Nhất ẩm nhất trác, thiên ý như vậy.
Thiên ý...
Lý Hạo bỗng nhiên cười một tiếng.
Cái gì chó má thiên ý.
Thiên ý không đủ sợ, phương thiên địa này, e rằng thương thiên thật sự sinh ra một tia ý chí, lại có thể mê hoặc chính mình, làm cho mình gặp phải Hồng Đồ. Thiên ý che đậy tâm trí người khác, khống chế nhân tâm... Điều này là không được!
Điểm này, Lý Hạo cảm thấy rất không tốt.
Thương thiên có thể có ý thức, nhưng không thể khống chế nhân tâm, thế mà lại khống chế ta, khó trách sau khi ta nghe nói Phong Vân các, liền cứ mãi muốn giết chết đối phương, so với cừu hận đối với Ánh Hồng Nguyệt còn lớn hơn.
Bởi vì Hồng Đồ có ý đồ mưu đoạt phương thiên địa này.