TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1774: Tru cường địch, độn hư không (10)

Vương Thự trưởng cứ như vậy điên cuồng thôn phệ mảnh vỡ của Bạch thụ, cắn nuốt liên tục, nghiến răng nghiến lợi!

Lạnh lùng nhìn về Bát Bộ Chúng và mấy tên hộ pháp còn sống kia, đột nhiên, cắn răng, cười lạnh: “Đều chết đi, đừng sống nữa, tất cả phải tuyệt vọng giống như ta…”

- Ầm!

Một chưởng vỗ xuống, một vị hộ pháp muốn chạy trốn, nhưng trong nháy mắt đã bị đập thành nhiều mảnh!

Vương Thự trưởng cắn chặt răng đến nỗi cũng sắp đứt!

Con mẹ nó, phải ở di tích này chờ chết, không đi ra được, sau khi rời khỏi đây cũng chẳng có tác dụng gì, hơn nữa chắc Cửu Sư Trưởng sẽ làm thịt mình, mình lẽ ra phải bảo vệ Lý Hạo, mình vẫn ổn, nhưng Lý Hạo đã không còn.

Lúc mình ra đi, đã mang theo ấn thành chủ!

Còn có một sợi bản nguyên của Lão rùa đen!

Có thể nói, toàn bộ Chiến Thiên Thành đều đang nói với chính mình, đồ tốt ngươi hãy mang theo, bảo vệ tốt cho Lý Hạo, mình đã quá bất cẩn và thất trách, trước đó không dùng ấn thành chủ, đây là biểu hiện tham sống sợ chết.

Đây là tối kỵ của người Tân Võ.

“A a!”

Vương Thự trưởng điên cuồng rống lên, vốn dĩ lão rất khinh thường những ai xuất thủ với kẻ yếu hơn mình, giờ lại điên cuồng đánh giết Bát Bộ Chúng và những hộ pháp kia, trong chớp mắt, thây chất đầy đồng, nhưng lão không hề vui vẻ, cực kỳ uể oải!

Đúng lúc lão đang có chút điên cuồng kia, một bóng người bỗng nhiên xâm nhập vào di tích.

Vương Thự trưởng giết đến đỏ cả mắt, đang muốn xử lý người vừa đến.

Người đến bỗng nhiên quát to: “Đánh nhau sau lại không gọi ta? Đồ đáng chết, ta đã nói, giết Phong Vân các, phải đưa ta theo, vì sao các ngươi đi hết, ta cũng không biết?”

Một người đáp xuống mặt đất, Viên Thạc vô cùng phẫn nộ!

Vừa đúng lúc thấy Vương Thự trưởng đang giết người, cũng không nhận ra người này, không nói hai lời, một quyền đánh ra, đối phương đỏ mắt nhìn mình, giống như kẻ thù giết cha vậy, không đánh lão thì đánh ai!

- Ầm!

Một quyền đánh ra, Viên Thạc tràn đầy tự tin, thiên hạ to lớn, ai có thể cản một quyền của ta!

Ta lại thuế biến thêm lần nữa rồi!

- Ầm!

Lực phản chấn to lớn, chấn động đến mức lão không ngừng lùi lại, cánh tay trực tiếp nổ tung, Vương Thự trưởng cũng khẽ giật mình, lão cũng từng gặp qua Viên Thạc, chỉ là Viên Thạc không biết, lúc đó lão còn là một cái kén tằm.

“Hiểu lầm, ta là người của Chiến Thiên Thành!”

Viên Thạc lùi lại, đang muốn rút đao chém địch, khẽ giật mình, nhìn về phía đối phương, sững sốt một chút, người trong Chiến Thiên Thành hay sao?

Mà lúc này, âm thanh Địa Phúc Kiếm truyền đến, mang theo một chút vội vàng: “Viên Thạc, Lý Hạo… mất rồi!”

“Ừm?”

Viên Thạc khẽ giật mình, trong nháy mắt biến mất, sau một khắc xuất hiện trước mặt đối phương, nhìn lướt qua hai bên, khẽ nhíu mày.

Mất rồi?

Lão khẽ khịt mũi một cái, ngũ Thế trong nháy mắt hiển hiện, giống như cảm giác được gì đó, sắc mặt biến đổi: “Đồ ngu, luôn làm bậy!”

Sau một khắc, vận chuyển Ngũ Cầm Thổ Nạp thuật, thiên địa đều như đang ba động!

Năm loại Thế trong nháy mắt bộc phát!

Một cỗ năng lượng cường hãn, trong nháy mắt hiển hiện, không chỉ như vậy, Viên Thạc hống lên một tiếng, từng luồng từng luồng huyết dịch tuôn ra, vung tay bắt lấy, bỗng nhiên lấy ra một thanh thạch đao!

Bên trên thạch đao, hiện ra từng đạo quang huy sáng chói.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Viên Thạc giống như phá vỡ hư không, một đầu mãnh hổ hiển hiện, cũng không phải là Lý Hạo, mà là Viên Thạc, mãnh hổ ngậm lấy thạch đao bỗng nhiên biến mất, không thấy đâu nữa!

Ngay sau đó, Viên Thạc bỗng nhiên vỗ trái tim, một ngụm tinh hoa huyết dịch lần nữa hiện lên, nổi giận mắng một tiếng: “Tìm hắn, đưa về đây!”

- Ầm!

Hư không ba động, Vương Thự trưởng nhìn đến ngây người, làm cái gì vậy?

Mà mãnh hổ, ngậm đao Trương gia đi đâu?

Giờ khắc này, lão cũng không phát hiện mãnh hổ đã đi đâu.

Mà Viên Thạc, hùng hùng hổ hổ: “May mắn lão tử đến đây, lần nào cũng để ta dọn bãi chiến trường, nuôi tên đồ đệ này có tác dụng gì, nhiều cường giả như vậy có cái đếch dùng, sao có thể để cho hắn chui vào nhị trọng không gian chứ?”

“Cái gì mà cổ nhân với người hiện đại, đều là phế vật… chỉ đánh mỗi một Phong Vân Các, cũng có thể đánh đến người bay vào nhị trọng không gian, cũng không biết Lý Hạo nuôi một đám phế vật các ngươi làm gì?”

“…”

Lão điên cuồng chửi mắng, giờ khắc này, không ai dám lên tiếng, cho dù là Vương Thự trưởng, cũng vô cùng xấu hổ, cẩn thận nói: “Hắn… còn chưa chết sao?”

“Xì, ngươi chết hắn cũng không chết được!”

Vương Thự trưởng bị mắng, không vui thì không vui, nhưng cũng thở ra một hơi, đặt mông ngồi trên mặt đất, trong mắt chỉ có may mắn, Lý Hạo… không chết!

Mà giờ khắc này, trong hư không, dường như mơ hồ truyền đến một âm thanh: “Kiếm của ta đâu?”

Âm thanh kia, có chút mờ mịt.

Kiếm của ta đâu rồi?

Sao không định vị được nữa!

Nhưng cũng may ở thời khắc mấu chốt này, lại thấy được một đầu mãnh hổ, ngậm một thanh đao, khóa chặt hư không, vả lại… con hổ và thanh đao này, dường như có chút quen mắt thì phải?

Mà giữa sân, tất cả mọi người vui mừng quá lỗi!

Là âm thanh của Lý Hạo!

Hắn thật sự còn sống!