Về phần hóa thành gió nhẹ, lần thứ nhất là do Lý Hạo có thần binh bảo hộ, có thể rút ra thời gian, chống cự phần lớn uy lực bạo tạc, thêm một lần nữa, hắn có hóa thành gió nhẹ cũng vô dụng.
Lý Hạo nở nụ cười: “Ta có một chiêu, trước giờ chưa từng dùng, cũng không dám dùng… ngươi muốn thử hay không?”
Hồng Đồ biến sắc.
Còn có đòn sát thủ sao?
Mà giờ khắc này, bên cạnh Lý Hạo, hiện ra một đầu mãnh hổ.
Vết thường chồng chất, nhưng lại cao ngạo bất thuần, vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hồng Đồ, Lý Hạo cất bước tiến vào trong cơ thể của mãnh hổ, giờ khắc này, hắn và mãnh hổ dường như đã hóa thành một thể.
Hắn là mãnh hổ, mãnh hổ cũng là hắn.
Lý Hạo thở dài: “Ta không biết… ta còn có thể sống sót hay không, có thể trở về hay không… nhưng… cho dù là như vậy, ta cũng phải giết ngươi trước mới cam tâm!”
Nói xong, một đống năng nguyên tạc đạn hiển hiện, Hồng Đồ hoảng hồn.
Lần này còn nhiều hơn lần trước.
“Lý Hạo, có gì từ từ nói, đây chỉ là một tiểu thế giới, Đại Thiên vũ trụ, thế giới còn nhiều lắm, cùng lắm thì ta sẽ từ bỏ thế giới này… Lý Hạo… ngươi đừng làm vậy…”
Giờ phút này Lý Hạo đã tiến vào trong cơ thể của mãnh hổ, cùng mãnh hổ hóa thành một thể, cười tươi như hoa: “Nghe nói nhân thể có nhị trọng không gian, ta vẫn luôn nghĩ, nếu như ta tiến vào trong Thế, có thể tiến vào nhị trọng không gian hay không… nhưng ta có chút sợ chết, cảm thấy quá nguy hiểm, một khi không ra được, chẳng phải là xong đời hay sao? Nhưng giờ đây… cái tên nhị đại nhà ngươi, đã kích thích ta, ai bảo ngươi gian lận cơ chứ!”
Hắn quay đầu nhìn về Tinh Không Kiếm, nở nụ cười.
Hắn thầm nói trong lòng: “Tiểu kiếm, nhớ dẫn dắt ta trở về, biết không?”
Sau một khắc, mãnh hổ gào thét thiên địa!
- Gào!
Trong nháy mắt, mãnh hổ đi vào hư không, trong ánh mắt có chút khó tin của Hồng Đồ, mãnh hổ biến mất, hoàn toàn biến mất, không còn bất cứ khí tức gì cả, mà giờ phút này, cái đống năng nguyên tạc đạn chồng chất như núi kia, đã bắt đầu kích nổ.
Hồng Đồ hoảng hồn!
“Mở…”
Y nổi giận gầm lên một tiếng, mở ra, cái điện cũ rách đáng chết này, vì sao đến bây giờ còn không mở ra.
Đáng chết, đáng chết.
Lý Hạo tên súc sinh này!
Hắn đã đi đâu?
Hồng Đồ chứng kiến đại điện cũng đã sắp mở ra, ngay sau đó, một cỗ năng lượng còn cường đại hơn trước đó, sau một khắc nổ tung!
- Ầm!
Trời long đất lỡ, giờ khắc này, trên đại điện, xuất hiện từng đạo vết nứt, tấm gương muốn trở về bên người của Hồng Đồ, nhưng lại bị Tinh Không Kiếm giữ chặt, không cách nào chạy thoát, trên gương cũng bị năng lượng bạo tạc, nổ ra từng đạo vết rách!
Răng rắc… vết rách không ngừng khôi phục, đến cuối cùng, rốt cục đã không tài nào khôi phục lại.
Mà Hồng Đồ cũng không ngừng gào thét, ném ra từng món bảo vật, nhưng trong chớp mắt lại hóa thành bột mịn.
Y không ngừng ném bảo vật ra, từng kiện thần binh bị nổ tung.
Ầm!
Nhục thân y nổ tung ra, kêu gào thảm thiết, tinh thần lực vẫn tồn lưu, chui vào trong tấm gương, giờ phút này, Tinh Không Kiếm bạo phát ra một đạo quang huy chói lọi, một kiếm chém ra!
Hồng Đồ nổi giận gầm lên!
“Không… ta là người của Hồng gia…”
Tinh Không Kiếm không có khống chế của chủ nhân, còn muốn chém giết tinh thần lực của y, Tinh Không Kiếm không có linh tính, việc này ai cũng biết, vậy sao lại có thể tiếp tục tự chủ chiến đấu cơ chứ?
Hồng Đồ không cam tâm!
Vì muốn trở thành chủ nhân của tiểu thế giới, y đã từ bỏ rất nhiều thứ, từ bỏ rút lui, từ bỏ trở về, từ bỏ thực lực thánh nhân, từ bỏ nhục thân cường hãn, từ bỏ tất cả, bắt đầu lại từ đầu.
Chính là hi vọng bản thân có thể dung nhập thời đại mới, được thiên địa tiếp nhận, lấy ý thức của mình thay thế ý thức của thiên địa, trở thành chủ nhân thế giới của thời đại mới.
Nhưng… tại sao lại thành ra như vậy?
Lúc Lý Hạo quật khởi, y đã biết là có vấn đề, bất kể như thế nào, y cũng muốn diệt trừ Lý Hạo, y thấy bản thân không thể nào thất bại được.
Lý Hạo quả nhiên như trong dự liệu của mình, đã tiến vào địa bàn của mình.
Nơi đây có Bạch tôn, bản thân mình có thực lực của thất hệ cùng nhiều vị thống lĩnh hộ pháp, ở đây, mình còn có Phong Vân Phó Giám, có tinh thần lực cường hãn mà kiếp trước đã lưu lại, thậm chí một tôn Bất Hủ đến đây cũng bị mình giết ngay tại chỗ.
Lý Hạo chỉ là thất hệ… còn không phải là thất hệ như mình, thậm chí còn không vững chắc, không cường đại như mình, tại sao lại như vậy?
Cái gọi là thiên chi kiêu tử, đó là tồn tại bất bại cùng giai.
Y cảm thấy mình chính là như thế.
Nhưng hôm nay, gặp phải Lý Hạo, mọi việc lại trở nên không thuận lợi, rốt cuộc là vì sao chứ?