TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1767: Tru cường địch, độn hư không (3)

Lý Hạo dường như cảm ngộ được gì đó, gật đầu, mặc cho yết hầu bị phá máu bắn tung tóe, vẫn cầm chắc trường kiếm của đối phương, chấn động kịch liệt, chấn đến máu trên cánh tay hắn không ngừng bắn tung tóe khắp nơi.

“Thì ra là như vậy!”

“Kiếm ý là kiếm ý, kiếm Thế là kiếm Thế, ý tùy tâm sinh, hữu tâm thì hữu ý, Thế là đạo, ý là tâm…”

Hắn dường như đã hiểu rõ điều gì đó.

Sau một khắc, Hồng Đồ vừa định lần nữa chấn động trường kiếm, đột nhiên biến sắc, trong miệng Lý Hạo bỗng nhiên phun ra một ngụm huyết kiếm, huyết kiếm kia sát ý nồng đậm!

“Thì ra… đây chính là kiếm ý!”

Ầm!

Kiếm ý nối liền trời đất, “Vô Sinh!”

Vù.

Hồng Đồ rống to, nhanh chóng lùi lại, phập, Vô Sinh kiếm ý xuyên qua cánh tay của y, Hồng Đồ kêu lên một tiếng đau đớn, có chút khó tin nhìn về phía Lý Hạo.

Lý Hạo… thiên phú quá mạnh.

Đúng vậy, là thiên phú.

Lần thứ nhất y cảm nhận được, thì ra còn có người có thiên phú mạnh đến mức này, nói một lần đối phương lập tức hiểu ngay.

Có lẽ là do tích lũy lâu dài nhất thời bộc phát ra, cũng có lẽ là do thiên phú của hắn đã mạnh đến cực hạn.

Lý Hạo cũng thật sự đã hiểu.

Kiếm Thế là kiếm Thế, kiếm ý là kiếm ý.

Là hai thứ khác nhau!

Những người như Hồng Nhất Đường nói một vạn lần, cũng không bằng một lần cảm ngộ thực chiến.

Giờ khắc này, Lý Hạo mỉm cười: “Đánh nhau với Kiếm khách … rất có ý nghĩa, kiếm khách Ngân Nguyệt, không ai nguyện ý giao chiến sinh tử thật sự với ta, sau khi ta bước vào thất hệ, tự nhận vô địch thiên hạ, trừ những cường giả của thời đại Tân Võ kia, không ai đáng để ta xuất kiếm…. không ngờ rằng, gặp được ngươi!”

Hồng Đồ cười lạnh: “Lý Hạo, ngươi cho rằng như vậy, có thể dọa được ta sao?”

“Không không không… ta hi vọng ngươi càng mạnh hơn!”

Lý Hạo liếm môi: “Ta rất lâu đã không có cảm giác như vậy, ta nghĩ, có lẽ chỉ có Ánh Hồng Nguyệt mới có thể cho ta cảm giác uy hiếp này, bây giờ gặp ngươi ta rất vui vẻ!”

Hồng Đồ híp mắt, dường như kẻ này thật sự rất vui vẻ.

“Giết!”

Lý Hạo quát lên, giờ khắc này, giữa thiên địa, dường như đều là kiếm, vạn vật đều là kiếm.

Hỏa kiếm, mộc kiếm, địa kiếm, thủy kiếm…

Ngũ hành chi kiếm!

Trong lúc mơ hồ, còn có kiếm lôi đình hiển hiện, phong kiếm hiển hiện, thậm chí còn có kiếm quang minh, kiếm hắc ám!

Vạn vật đều là kiếm!

Lý Hạo rất vui vẻ, có lẽ đối phương có thể trợ giúp mình luyện thành phong lôi kiếm.

Hắn quên lãng tất cả, không nghĩ những thứ khác, cũng không cần biết bên ngoài chiến đấu như thế nào, cũng mặc kệ gia hỏa này lai lịch gì, hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, làm một kiếm khách, phải dùng kiếm giết chết đối phương, cho đối phương một cái chết có thể diện nhất.

Đây là lão sư đã nói, kiếm là binh khí của quân tử, cái gọi là quân tử, chính là cho đối phương chết dứt khoát, cho đối phương một cái chết giống như quân tử!

Đúng vậy, lão sư hắn đã nói cho hắn biết.

Vô Ảnh Kiếm xuất, Liễu Nhứ Kiếm ra.

Sau một khắc, rống to vang trời, trời đất quay cuồng, thậm chí cả thế giới đều bị đảo ngược, Thiên Phiên Địa Phúc Kiếm!

Giờ Hồng Đồ chỉ cảm thấy mình đã gặp phải tên điên kiếm, vô số kiếm không ngừng biến hóa, y liên tục rống to, cầm trường kiếm trong tay, không ngừng phá toái những kiếm chiêu kỳ quái kia.

Hai người đánh giết đến nỗi toàn thân đẫm máu, Hồng Đồ càng đánh càng phẫn nộ.

“Lý Hạo…”

- Ầm!

Rống thật lớn, một thanh thao kiếm hiển hiện, như là bá vương trở về, giống như Đế Tôn tuần tra thiên hạ.

- Ầm!

Hồng Đồ trực tiếp bị chiêu kiếm đè mạnh xuống, ầm ầm vang, xương cốt đứt đoạn từng khúc, không ngừng thổ huyết, y có chút nổi nóng, lại nhìn Lý Hạo, thời khắc này Lý Hạo trên thân không còn một khối huyết nhục nào nguyên vẹn, thậm chí có thịt vụn treo ở trên người, theo gió rơi xuống.

Nhưng kiếm Thế của Lý Hạo, càng lúc càng mạnh!

Mà bên người Lý Hạo, đột nhiên, hiện lên một chữ thần văn.

Lôi!

Đúng vậy, lôi đình thần văn.

Một kiếm vừa rồi giống như lôi đình, giống như Đế Tôn tuần tra, lại xen lẫn lực lượng lôi đình, lúc này, lôi đình thần văn hiển hiện trong tự nhiên, Lý Hạo lộ ra vẻ tươi cười, thần văn thứ sáu đã chân chính xuất hiện.

Về phần kiếm Thế hóa thành chữ “Diệt”, đó chẳng qua là sự hỗn tạp, tùy tiện làm ra một cái chữ chứa đựng phong lôi mà thôi.

“Ta bây giờ, đã là lục hệ!”

Lời của hắn, khiến Hồng Đồ có chút không hiểu, lục hệ cái rắm, ngươi có học qua toán học không?

Sao có thể còn ít hơn được!

Rõ ràng đã là thất hệ, còn lục hệ cái rắm đó.

Mà theo Lý Hạo, giờ hắn mới thật sự là lục hệ, ngũ hành cùng lôi hệ đều đã hóa thành Thần Thông, chỉ có phong hệ hóa thành văn tự thần thông, mới thực sự bước vào thất hệ.

Hắn hóa thành gió nhẹ trong nháy mắt biến mất, lại xuất hiện, một kiếm giết ra!

Hồng Đồ cũng rống to, đâm kiếm đánh về phía Lý Hạo, một kiếm này, tràn đầy sát ý!