Sắc mặt của Hồng Đồ biến ảo, đột nhiên hừ lạnh, cũng là một kiếm giết ra, kiếm mang diệu xạ thiên địa.
Là kiếm ý!
Hoặc là nói, đó là kiếm Thế.
Chỉ là, không rõ như Lý Hạo vậy, kiếm Thế của đối phương, có lẽ bị Thần Thông che đậy, nhưng cũng có thể nhìn thấy, đối phương xuất kiếm, kiếm rất mạnh!
Thời đại Tân Võ, kiếm khách thiên hạ, mạnh nhất cũng chỉ có vài vị, Trường Sinh kiếm khách chỉ là một trong số đó, mặt khác, Minh Vương kiếm của Trấn Tinh Lý gia kia, cũng chính là người sáng tạo ra “Phá không kiếm quyết”, kiếm ý cũng là thiên hạ hiếm thấy.
Nhưng nếu muốn nói đến cường giả kiếm đạo chân chính, trên Trường Sinh kiếm khách còn có một người, nổi tiếng giữa thiên địa, điều trùng hợp chính là đối phương cũng được xưng là Ma kiếm.
Ma Kiếm chấp chưởng chí cường thần binh, Tru Thiên Kiếm!
Tru Thiên Kiếm xuất hiện, thiên địa rung chuyển.
Mà kiếm của đối phương, học được từ đứa con thứ hai của Phong Vân Đạo Nhân, nhị hoàng tử của Hồng gia, cũng là một trong tứ hoàng, vị này không lấy kiếm ý dương danh, nhưng khắp thiên hạ đều biết, người này kiếm đạo cực mạnh, mạnh đến đáng sợ.
Giờ phút này, Hồng Đồ cũng đã bị bức ép đến mức nổi nóng, một kiếm giết ra, khiến Lý Hạo thấy hoa cả mắt.
Song kiếm va chạm!
Kiếm của đối phương, dường như tràn đầy ma tính, sát ý, thực sự là kiếm của ma đạo!
Sát khí không nơi nào là không vào được, trong nháy mắt xâm nhập vào cơ thể của Lý Hạo.
Nhục thân vốn đã bị tàn phá của Lý Hạo, trong nháy mắt vỡ ra từng đạo vết máu, bị sát ý thôn phệ.
Hồng Đồ hầm hừ, mắng thầm!
Kiếm này, Trường Sinh kiếm của nhà ngươi, cũng không bằng kiếm của Hồng gia, không chỉ là nhị hoàng tử của Hồng gia, năm đó Phong Vân Đạo Nhân, cũng là cường giả dùng kiếm, một thanh Nhân Hoàng kiếm, cũng đã xoay chuyển thiên địa.
Cho dù y học được không nhiều, nhưng cũng đã đích thân thấy qua, cảm ngộ tuyệt đối không kém hơn Lý Hạo.
“Sát đạo chi kiếm!”
Lý Hạo ho khan một tiếng, thân thể tàn phá, đột nhiên ánh mắt sáng như tuyết, trong mắt hồng quang lóe ra: “Vậy mới có ý nghĩa, Thần Thông của ngươi quá yếu, nhất định phải học Thần Thông gì chứ, nhìn không ra bản lĩnh thực sự của ngươi, chỉ nhìn thấy sự cường đại của tấm gương mà thôi…”
Nói xong, tiện tay ném đi, Tinh Không Kiếm bay thẳng vào tấm gương kia.
“Thần binh đấu với thần binh, ngươi và ta đều là kiếm khách, làm một cuộc chiến giữa kiếm khách với nhau cũng tốt!”
“Đồ thần kinh…”
Hồng Đồ mắng mỏ, có thể sử dụng thần binh trấn áp ngươi, vậy tại sao không dùng chứ?
Đương nhiên, giờ thần binh đã bị Tinh Không Kiếm của đối phương trấn áp, Lý Hạo từ bỏ Tinh Không Kiếm vô cùng sắc bén kia… tên điên này, giỏi lắm!
Y tay cầm kiếm, một kiếm giết về phía Lý Hạo!
Giờ phút này, tình huống của y tốt hơn Lý Hạo rất nhiều.
Lý Hạo muốn liều bằng kiếm, vậy cũng được!
- Keng két!
Một kiếm giết ra, hư không vỡ nát, y nhanh chóng biến mất, lại xuất hiện, đã đâm kiếm thẳng vào đầu của Lý Hạo.
Mà Lý Hạo, thần văn trong tay hội tụ thành kiếm, một kiếm giết ra, mãnh hổ gầm rống!
- Ầm!
Mãnh hổ bị Hồng Đồ đâm xuyên, Hồng Đồ hừ nhẹ, so kiếm, ngươi không phải là đối thủ của ta, chỉ là kí ức của y có hơi hỗn loạn, bây giờ Lý Hạo giao thủ với y, ngược lại khiến trí nhớ của y càng thêm rõ ràng.
Hồng Đồ chẳng những không suy yếu, ngược lại càng đánh càng mạnh.
Thiên địa đại Thế của Lý Hạo cũng tốt, Thần Thông cũng tốt, thần văn cũng được, kiếm ý cũng được…
Gặp phải sát đạo chi kiếm của đối phương, nhao nhao tán loạn.
Lý Hạo càng đánh càng suy yếu.
Cách đó không xa, Tinh Không Kiếm ngược lại đã áp chế xong cái gương kia, nhưng Lý Hạo cũng đã bị Hồng Đồ áp chế gắt gao.
Hồng Đồ cầm tế kiếm trong tay, vô cùng lạnh nhạt nhìn Lý Hạo, liên tục xuất kiếm, y chỉ muốn nhẹ nhàng giải quyết Lý Hạo, nếu đã không được… vậy y cũng sẽ không ngán Lý Hạo.
Lý Hạo, còn chưa đáng để y phải ngán.
Tên khốn nạn này, đã phá vỡ búa của Hồng gia, y rất phẫn nộ, khi ra tay, cũng là một kiếm ác hơn một kiếm.
Răng rắc một tiếng!
Một kiếm quét qua, kiếm thần văn trong tay Lý Hạo vỡ làm đôi!
Rắc!
Hồng Đồ một kiếm đâm vào cổ họng của hắn, cổ họng của Lý Hạo nhanh chóng xuất hiện một vết máu, Hồng Đồ cũng không bỏ qua, một cỗ lực lượng sát đạo cường hãn tràn vào cơ thể của Lý Hạo, muốn triệt để nghiền nát hắn.
Đúng vào lúc này, những thần văn đã bị phá toái của Lý Hạo hội tụ trở lại, trên tay xuất hiện năm đạo quang mang, một tay bắt lấy trường kiếm, hắn nhìn đối phương, vô cùng hiếu kỳ nói: “Ngươi là Thần Thông, vì sao kiếm ý còn có thể cường hãn như vậy?”
Hồng Đồ khẽ nhíu mày, trường kiếm keng két, bắt đầu chấn động, chấn động đến nỗi hai cánh tay của Lý Hạo trực tiếp bị nổ tung, huyết dịch bắn tung tóe, Hồng Đồ cười lạnh: “Ai nói là Thần Thông không thể dùng kiếm ý được chứ? Năng lượng nhất đạo, đều là do tiên tổ ta khai sáng, Thần Thông chỉ là biến chủng của năng lượng nhất đạo mà thôi!”
Năng lượng nhất đạo, lúc đầu tuy không phải do Phong Vân Đạo Nhân khai sáng, nhưng lại lớn mạnh trong tay con trai của lão.
Thần Thông và năng lượng nhất đạo, vốn chênh lệch không lớn.