TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1761: Giao chiến (3)

Hồng Đồ truyền ra một tiếng kinh nghi bất định: "Đao ý. . . ngươi không phải kiếm tu sao?"

Lý Hạo nhắm mắt, nghĩ đến cảnh tượng ngày đó nhìn thấy.

Dù là trời xanh, cũng sợ Huyết Đế Tôn.

Ngày đó, chính mình nhìn thấy Huyết Đế Tôn dùng một đao cắt ra thiên địa, lúc ấy không hiểu, tại sao lại thấy cảnh này, hôm nay. . . có chút hiểu.

Trời xanh không đáng sợ!

Chỉ là tồn tại ngơ ngác vô thức thôi, nhân lực có thể thắng thiên.

Huyết Đế Tôn thật ra đang nói với kẻ đến sau, nói cho người nhìn thấy cảnh tượng kia, nói cho bọn hắn, đừng e ngại cái gì gọi là trời xanh, cái thứ ý thức của thế giới, thật ra không đáng là gì.

Ánh đao bắn ra chói lọi!

Lý Hạo lấy kiếm làm đao, lập tức chém ra!

"Phá!"

- Oanh!

Sau một tiếng vang thật lớn, vô số mặt gương vỡ vụn, Hồng Đồ vô cùng kinh hãi, ngay sau đó, càng nhiều mặt gương hiện ra, tiếp tục khóa chặt Lý Hạo, mà y thì lại biến mất không thấy tăm hơi.

"Lý Hạo, giãy dụa cũng chỉ phí công thôi!"

Vào thời khắc này, trong tất cả mặt gương, đều đi ra một Lý Hạo.

Mà Lý Hạo ngay khi chém ra một kiếm, bỗng nhiên vô số Lý Hạo này, cũng đồng thời đánh về phía hắn, kiếm ý, đao ý, giống như phục chế vô số Lý Hạo.

"Ngươi chỉ là một người, mà giờ khắc này, vô số Lý Hạo này, đều là ngươi. . . kẻ khó chiến thắng nhất chính là mình, Lý Hạo, ngươi có lẽ có thể chiến thắng một chính mình, nhưng vô số mình thì sao?"

Tiếng cười của Hồng Đồ lần nữa truyền vang đến.

"Đây chính là nội tình của Hồng gia, dù là vô số năm sau, cũng không phải một người mới như ngươi có thể thay thế!"

Thời khắc này, Lý Hạo trong nháy mắt cảm nhận được uy hiếp tử vong.

Bên ngoài đại điện, dường như cũng truyền tới tiếng kêu thảm thiết.

Bên ngoài, dường như cũng bộc phát chiến đấu.

Trên mặt gương, bỗng nhiên hiện ra cảnh tượng ở thế giới bên ngoài, Nam Quyền bị một cây đại thụ, trong nháy mắt đâm xuyên, trực tiếp tử vong!

Lý Hạo biến sắc.

Sau một khắc, mặt gương biến đổi, Vương thự trưởng đánh ra một quyền, trời long đất lở, nhưng một cây đại thụ, lại hóa thành một vị lão nhân, râu tóc bạc trắng, nhẹ nhàng tung chưởng, Vương thự trưởng trong nháy mắt rút lui, nhục thân rạn nứt.

"Đây là kẻ ngươi trông cậy vào sao?"

"Nhưng ngươi sai, Lý Hạo, Bạch Tôn chính là Thánh Nhân, mà người này. . . chẳng qua là Bất Hủ mà thôi!"

"Chỉ cần ngươi đồng ý giao ra mọi thứ, bao gồm những văn tự đặc thù này, ta sẽ không giết ngươi, có thể vì Hồng gia hiệu lực, vinh quang của ngươi. . ."

Lý Hạo nhìn xem mặt kính, lúc này, bốn phương tám hướng "Lý Hạo" lần nữa hướng hắn đánh tới.

Cái này Hồng Đồ, đang quấy rầy chính mình.

Nhìn xem trên mặt kính từng vị Ngân Nguyệt võ sư tử vong, Lý Hạo bỗng nhiên trong lòng cực kỳ bực bội, sau một khắc, rống to một tiếng, tại Hồng Đồ có chút không có hồi thần nháy mắt, Lý Hạo trên người, chợt bộc phát ra từng đạo huyết mang!

Vô số đạo khóa siêu năng hiện ra đi ra!

Thời khắc này, tối thiểu đồng thời vỡ vụn hơn mười đạo khóa siêu năng.

"Hết thảy đều là hư ảo! Ngươi làm ta thật ngớ ngẩn sao?"

Lý Hạo một tiếng quát chói tai, trên người khí tức trong nháy mắt tăng vọt, nhục thân bắt đầu rạn nứt, có thể trong nháy mắt, Lý Hạo bị vô số dòng suối sinh mệnh bao phủ, cả người đều ngâm ở trong dòng suối sinh mệnh.

"Ngươi sợ, ngươi từ vừa mới bắt đầu liền sợ, ngươi nghĩ phá ta võ đạo chi tâm?"

Lý Hạo cười lạnh một tiếng: "Một cái ngụy võ sư, nhất định phải trang!"

Trong nháy mắt này, hắn trực tiếp phá vỡ đầu lâu chỗ sâu một đạo khóa siêu năng, cả người giống như nổ tung!

Bất quá hắn không thèm để ý, đây cũng là hắn đã sớm dự liệu được.

Nếu là gặp được nguy hiểm, trực tiếp phá vỡ khóa siêu năng, hắn cũng sẽ không do dự cái gì.

Đầu lâu khóa siêu năng phá vỡ trong nháy mắt, Lý Hạo khí tức tăng vọt, một cỗ đặc thù thần ý bộc phát ra, thời khắc này, Lý Hạo giống như nhìn thấy tinh không!

Trước mặt mặt kính mảnh vỡ, từng đạo vỡ vụn!

Tinh Không kiếm, một kiếm chém ra!

Oanh!

Lại một tiếng nổ vang, một chiếc gương trực tiếp bị Lý Hạo chém bay, ầm ầm, tấm gương Hồng Đồ cầm trong tay, bay ngược ra, y miệng đầy máu tươi, mang theo ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm Lý Hạo.

Làm sao có thể!

"Không thể nào!"

Hồng Đồ có chút khó tin, Lý Hạo thở hổn hển dữ dội, vô số nước suối sinh mệnh bao phủ chính mình, tu bổ vết thương không ngừng xuất hiện trên người, hai mắt sung huyết.

Lý Hạo nhìn về phía đối phương, cười: "Thì ra là thế!"

Từ đầu tới đuôi, mình cũng rơi vào trong ảo cảnh do đối phương chế tạo, tinh thần lực của đối phương rất mạnh, thông qua cái gương này, dường như bắt mình vào trong đó.

Nhưng bây giờ, chính mình phá vỡ!

Cái gương trông khá lờ mờ.

Hiển nhiên, tiêu hao cũng không nhỏ, sắc mặt của Hồng Đồ càng thêm tái nhợt, khẽ thở một hơi, "Đã xem thường ngươi!"

"Quá xem thường ngươi!"

Lý Hạo không nói nhiều, trong nháy mắt hiện ra từng mai từng mai thần văn, thần văn nhanh như cắt hóa thành một thanh trường kiếm, lập tức chém ra!

- Oanh!

Trên gương hiện ra một vệt ánh sáng, một tiếng ầm vang đánh tan công kích của thần văn!

Lý Hạo nhanh chóng biến mất, Hồng Đồ vội nhìn về phía cái gương mà mình cầm trong tay, bèn nhìn thấy Lý Hạo lơ lửng trên đỉnh đầu của mình, Hồng Đồ trở tay đánh một quyền vào đỉnh đầu của mình!

- Oanh!

Lý Hạo trong nháy mắt hiện ra, ầm ầm vang, đập vào trên nóc nhà, nôn một ngụm máu, khẽ nhíu mày, nhìn về phía Hồng Đồ.

Tấm gương này tồn tại, mình ẩn nấu cũng thế, độn không cũng vậy, đều không thể trốn thoát.

Vì cái gì?

Trong lòng suy nghĩ vô số điều, nghĩ tới… nghĩ tới sinh mệnh lực!

Đúng vậy, Lý Hạo xem hiểu.

Bởi vì mình vẫn là vật sống, chỉ cần mình sống, thứ này có thể bắt được mình.

Nhất là bây giờ, nước suối sinh mệnh dồi dào, liên tục tu bổ nhục thân của mình, càng thêm rõ ràng, cho nên cái bóng hiện ra trên gương càng thêm rõ ràng.