TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1759: Giao chiến (1)

Hồng Đồ trước mắt, kiêu ngạo tự đại.

Lý Hạo vô cùng nghi ngờ, tại sao lại như thế?

Phục sinh, tồn tại vấn đề sao?

Nhưng Vương thự trưởng hình như cũng không có quá nhiều thay đồ, chẳng lẽ là bởi vì phương thức phục sinh khác biệt, nhưng cường giả cổ văn minh, ví dụ như vị Thánh Nhân của đại học võ khoa Viên Bình, tràn đầy bài xích cùng khinh thường đối với việc phục sinh tinh thần lực.

Hồng Đồ kia, tại sao lại lựa chọn loại phương thức này?

Tình huống của người này, cho Lý Hạo cảm giác, khá tương tự Vũ Minh, là cái loại tình huống tinh thần lực có chút hỗn tạp.

Lý Hạo có thể cảm nhận được, đối phương khá mạnh.

Giờ phút này, hai người đã tiến vào đại điện, Lý Hạo liếc nhìn chiếc gương đồng kia, rất lớn, đứng lặng ở trong đại điện, cũng không bị đối phương thu nhập vào trong cơ thể hoặc là trong nhẫn chứa đồ.

Hồng Đồ nở nụ cười: "Nhìn thấy không? Đây chính là thứ ngươi muốn tìm."

"Ngươi biết ta muốn tìm cái này?"

"Ngươi nhìn chằm chằm vào Phong Vân Các, không phải vì vật này sao?"

Hồng Đồ cười lạnh: "Đương nhiên, nhìn chằm chằm thứ này không chỉ một mình ngươi, rất nhiều người đều muốn, thế nhưng. . . cũng không nghĩ đến, các ngươi có tư cách chưởng quản Phong Vân Phó Giám sao?"

Phó Giám?

Nói rõ đích thật là hàng nhái của Phong Vân Bảo Giám, Lý Hạo cũng không quá bất ngờ, chỉ còn có chút khó hiểu: "Ngươi dẫn ta đến, chính là vì nhìn cái này?"

"Không chỉ như vậy."

Hồng Đồ cười một tiếng, nhìn về phía Lý Hạo: "Ngươi không phải Tân Võ nhân tộc!"

Nói nhảm!

Hồng Đồ lại cười: "Ngươi có huyết mạch của Lý gia, không phải Tân Võ nhân tộc, vậy ngươi chính là cường giả của đại tân sinh, ta phát hiện ngươi không sợ ta mấy, hẳn có chút nắm chắc, có lẽ thực lực bảy hệ của ta, ngươi không hề sợ, đúng không?"

"Ta thấy trong đội ngũ của ngươi, còn có hai tôn khôi lỗi. . . có chút tương tự khôi lỗi của Tân Võ, có thể ở bên trong đại học võ khoa Viên Bình. . . cho nên ngươi cảm thấy, Bát Bộ Chúng bên ngoài chưa hẳn có thể bắt được bọn hắn, đúng không?"

". . ."

Lý Hạo nhướng mày, Hồng Đồ tự cao tự đại, hình như lại tỉnh táo.

Hồng Đồ cười cười: "Đầu óc của ta, có lúc tỉnh táo, lại có lúc hơi không tỉnh táo lắm, khi ngươi dám tiến vào nơi đây, ta biết ngay ngươi không đơn giản, ta phát hiện có lẽ ngươi còn mang đến những cường giả khác, cái tên đi ở phía trước nhất, dường như ta thấy quen quen, có lẽ là nhân vật cùng thời với ta. . . không nhớ rõ là ai, có lẽ chỉ là tiểu nhân vật, có lẽ thực lực không bình thường. . . nhưng Bạch Tôn tại, trong thời gian ngắn không có vấn đề."

Lý Hạo lùi lại mấy bước, Hồng Đồ phất phất tay, cửa đại điện trong nháy mắt đóng lại. . .

Y nhìn về phía Lý Hạo, khẽ cười: "Lúc vừa bảo ngươi đến, không phải ngươi vô cùng tự tin sao, cứ như vậy đi theo ta sao? Sợ cái gì? Phong Vân Phó Giám ngay tại đây, ngươi muốn cầm đi, cứ lấy!"

Lý Hạo lắc lắc đầu, khẽ nhíu mày, bỗng nói: "Nhìn thấy ngươi, chẳng biết tại sao. . . ta cảm thấy ngươi rất giống ta, ngươi nói có lạ hay không?"

"Không lạ."

Hồng Đồ lại cười: "Không chút kỳ quái, ngươi biết năm đó vì sao ta không lựa chọn giữ lại tinh thần lực, mà là trực tiếp lựa chọn sống lại sao? Chẳng lẽ ta không biết, trong đó có rất nhiều vấn đề sao? Ta không ngu như vậy. . . nhưng ta vẫn chọn lựa như vậy. . . ngươi nói có thú vị hay không?"

Lý Hạo không ngừng rút lui, giờ phút này, luôn cảm thấy có chút bất an.

Mới vừa nãy đi cùng đối phương, cũng là một loại hành động vô thức.

Nhìn thấy Hồng Đồ, hắn giống như nhìn thấy mình.

Tự chu là đúng, kiêu ngạo, tự đại. . .

Thật ra bản tâm của hắn cũng không cảm thấy như vậy.

Lúc trước hắn luôn hết sức cẩn thận, theo lý thuyết thì hẳn nên trực tiếp để Vương thự trưởng ra tay, trực tiếp chơi chết kẻ này là xong việc, mà không phải một mình tiến vào nơi đây, đơn độc một chỗ với người này.

Dù sao đối phương cũng là bảy hệ, thậm chí càng mạnh.

Lý Hạo có chút không được tự nhiên, có chút nghĩ mà sợ.

Vì sao lại như thế?

Hồng Đồ lại vẫn bộ mặt lạnh nhạt, trực tiếp đi lên bảo tọa đại điện, thở dài: "Ta cứ tưởng rằng sau lần khôi phục thứ hai, một khi ta đi ra ngoài, thiên địa này có lẽ chính là của ta!"

"Nhưng nhìn thấy ngươi, ta biết. . . lo lắng trước đó của ta là đúng, ngươi đoán đi, vì sao ta luôn nhằm vào ngươi?"

Lý Hạo hít sâu một hơi, trong cơ thể, năm hệ năng lượng xoay tròn, thiên địa đại Thế đã bị ngăn cách, hắn dùng năm Thế bao bọc chính mình, giờ mới cảm giác có chút tỉnh táo.

Đúng vậy, trước đó mình hình như không mấy tỉnh táo.

Lúc gặp được vị có phần giống mình, tính cách tương tự, Lý Hạo đột nhiên cảm giác bản thân có chút lơ là, có chút cảm giác không coi người trong thiên hạ ra gì.

Giờ phút này, nghe được lời nói của Hồng Đồ, dường như hắn ý thức được cái gì, Lý Hạo hít sâu một hơi: "Thiên địa ý thức? Không đúng. . . hoặc là nói, ngươi chuyển sinh mà không phải phục sinh, là vì trở thành chủ nhân mới của phương thiên địa này, đúng không?"

Hồng Đồ cười: "Ngươi hết sức thông minh! Hoặc là nói, tiềm thức nói cho ngươi."

Y nhẹ gật đầu: "Không sai! Phương thiên địa này thật ra là một phương tiểu thiên địa do thế giới chủ tách ra ngoài, cùng một nhịp thở với thế giới chủ, năm đó Nhân Vương cũng không diệt tuyệt phương thiên địa này, bởi vì hắn muốn tặng cho tiên tổ Lý gia của ngươi."

"Vô số năm trước, Nhân Vương chia thế giới chủ ra làm ba, hắn một phần, Thương Đế một phần, các cường giả thế gian một phần, thiên hạ ba phần, cho nên, dù là các cường giả thế gian liên thủ, tối đa cũng chỉ có thể vất vả ngang hàng với Nhân Vương."

Lý Hạo chấn động trong lòng!

Hồng Đồ lại nói: "Cho nên, người đời sau, gần như không thể siêu việt Nhân Vương, thế nhưng. . . mọi thứ rất nhanh có biến số, đó chính là thế giới Ngân Nguyệt!"

"Đây là Nhân Vương tặng cho tiên tổ ngươi, nhưng tổ tiên của ngươi không biết nghĩ như thế nào, hoặc là không cách nào thôn phệ, hoặc là không muốn thôn phệ, lại hoặc là do tâm tư kiêu ngạo quấy phá, Ngân Nguyệt tồn tại mấy ngàn năm, vẫn là Ngân Nguyệt trước đây. . . mãi đến khi biến cố phát sinh, Kiếm Tôn rời đi, Ngân Nguyệt đóng kín, thành vật vô chủ, rốt cuộc không có người trấn áp phương thế giới này."

Hồng Đồ cười nói: "Ta vốn không có tâm tư này, cũng không dám động tâm tư này, nhưng đến khi nơi này đóng kín. . . ta biết, cơ hội của ta đến rồi!"

Lý Hạo nhìn y, ánh mắt biến ảo chập chờn.

Cơ hội tới!

"Thôn phệ thế giới?"

"Đúng vậy!"

Hồng Đồ cười ha hả gật đầu: "Không phục sinh, đó là kiêu ngạo của người Tân Võ, thật ra ta cũng không hứng thú mấy với việc phục sinh, thân thể này quá yếu đuối, tinh thần yếu ớt, so với ta năm đó, kém rất xa!"

"Thế nhưng. . . khi năng lượng thiên địa diệt tuyệt, ta biết ngay, sớm muộn sẽ khôi phục, Thiên Địa hội khôi phục, xoá hết mọi liên quan tới Tân Võ, mọi thứ bắt đầu lại từ đầu, vô số năm tịch diệt, sẽ khiến cho thiên địa sống lại! Loại bỏ hết ảnh hưởng của Tân Võ, mọi thứ bắt đầu từ số không, khi đó, chính là cơ hội!"

Lý Hạo đã nghe hiểu, hắn nhìn về phía Hồng Đồ, khẽ nhíu mày: "Cơ hội. . . cơ mội mà ngươi nói, là trở thành chủ nhân của thế giới này?"

"Đúng!"