Gã đã nhẫn nại nhiều ngày như vậy, gã muốn chờ thêm mấy ngày đến gần cuối tháng mới dò xét thêm lần nữa.
Trung đình hộ pháp cũng không nhiều lời, việc này Các chủ làm chủ là được.
Ả biết tính cách vị Các chủ này của mình, Tả hộ pháp phản đối quyết định của gã, không phải lựa chọn tốt gì.
Các chủ một lòng muốn trở thành Phong Vân Đạo Nhân thứ hai, tối thiểu cũng phải trở thành Phong Vân Đạo Nhân trên mảnh đất Ngân Nguyệt, chúa tể thế giới, vốn không thích bị người khác hạn chế, càng không thích bị người khác khiêu khích.
Lý Hạo đã chọc giận gã.
Giờ phản đối đề nghị của Các chủ, tuyệt đối không phải quyết định hay.
Phong Vân Các chủ thấy nữ nhân kia không lên tiếng nữa, gật đầu, nhìn về đám người phía dưới, chậm rãi nói: “Phong Vân các ta, có tam đại hộ pháp, bát bộ chân quân thống lĩnh Bát Bộ Chúng, vô số Thần Thông, một khi xuất thế, nhất định sẽ gây chấn động thiên hạ! Lý Hạo kia không biết tốt xấu, vốn dĩ muốn đưa Phong Vân Bảng ra để giảm nhuệ khí của hắn, muốn để cho mấy tổ chức Hồng Nguyệt, và Cửu Ti này đến tìm hắn gây sự… không ngờ rằng hắn càng điên cuồng, nhất định phải đến đây khiêu khích…”
“Nếu như thế… cứ giết gà dọa khỉ, để người trong thiên hạ biết, Phong Vân Các mới là truyền thừa xa xưa chân chính, vô cùng mạnh mẽ!”
“Lời nói của Các chủ vô cùng đúng!”
Đám người nhao nhao phụ họa.
Phong Vân Các chủ vung tay lên, ngoài cửa, Bát Bộ Chúng nhanh chóng biến mất, đi đánh giết những võ sư Ngân Nguyệt gần đó.
Về phần bại lộ… không xuất thủ cũng sẽ bại lộ, xuất thủ cũng bại, bại lộ thì đã sao?
Đó chỉ là ở bên ngoài, nếu như đám người Lý Hạo dám tiến vào di tích, vào bao nhiêu sẽ chết bấy nhiêu.
Đáng hận!
Nếu không phải lần thứ hai khôi phục còn chưa bắt đầu, đến phiên Lý Hạo hắn phách lối sao?
Phong Vân Các chủ thầm nghĩ, cho lui đám người.
…
Một lát sau, Phong Vân Các chủ đi tới phủ đệ hậu viện.
Một gốc đại thụ che trời, toàn thân trắng như tuyết.
Khác với những yêu thực màu vàng óng kia, cây này màu tuyết trắng.
“Các chủ.”
Đại thụ khom xuống thân cây to lớn, dường như là đang hành lễ, ngày đó Bộ Trưởng phân bộ Tuần Dạ Nhân từng nói, yêu thực nơi đây, thái độ đối với Phong Vân Các chủ hơi khác, từng hoài nghi người này là cổ nhân.
Giờ đây, đại thụ này lại làm như vậy, nếu như Lý Hạo thấy được, e rằng sẽ rất kinh ngạc, yêu thực rất ít hành lễ đối với nhân tộc.
Phong Vân Các chủ nhíu mày, cũng không thèm để ý tư thái của đại thụ, trầm giọng nói: “Lý Hạo này, mỗi ngày mỗi tiến bộ, Bạch tôn ngươi cảm thấy người này có khả năng là cường giả chuyển sinh hay không?”
Tinh thần của Bạch thụ khẽ dao động: “Hẳn là không phải, nếu là cường giả chuyển sinh, sẽ giống với Các chủ, chỉ sống trong di tích, 20 năm trước mới có hi vọng khôi phục…”
Bạch thụ mới nói được vài câu, Phong Vân Các chủ đã không hài lòng lắm: “Đừng so sánh ta với hắn! Hắn xứng sao?”
Bạch thụ im luôn.
Trong lòng ai thán, đã mất đi biến hóa âm dương lưỡng giới của thế giới chủ, đang ở trong thế giới phụ thuộc để thực hiện chuyển sinh, quả nhiên rất thua thiệt.
Các chủ trước mắt, vào thời đại Tân Võ cũng được xem như là anh minh cơ trí.
Bây giờ lại có chút tự đại, cuồng ngạo.
Ngủ say vô số năm tháng, giờ đây thức tỉnh, cũng không biết là tốt hay xấu.
Phong Vân Các chủ cũng không nói thêm gì nữa, cau mày: “Hàng nhái Phong Vân Bảo Giám, vì sao đến giờ ta vận dụng vẫn phải tiêu hao nhiều đến như vậy, ký ức của ta nói cho ta biết, trước kia tiêu hao cực nhỏ…”
Bạch thụ nhỏ giọng nói: “Các chủ… hàng nhái Phong Vân Bảo Giám kia cũng có chủ.”
“Chủ nhân của nó chẳng phải là ta hay sao?”
Phong Vân Các chủ có chút nổi nóng.
Bạch thụ im lặng, trầm mặc một hồi, mới chậm rãi nói: “Dù sao đã chuyển sinh một lần, còn cần chút thời gian để rèn luyện…”
“Hừ!”
Phong Vân Các chủ hơi bất mãn, đồ của ta, mặc dù là đồ trước kia, nó cũng là của ta, giờ đây mình vận dụng lại phải tiêu hao rất nhiều, điều này khiến gã có chút bực bội.
Nếu không, mỗi ngày dò xét một lần mới hợp với ý định của gã.
Hiện tại, động một chút là tiêu hao mấy trăm vạn Thần Năng Thạch, dự trữ trong thành đều sắp sử dụng hết, gã lại nói: “Ta chuẩn bị ra ngoài… tốt nhất có thể đến trấn Thiên Tinh một chuyến, trong thành nguồn năng lượng dự trự đã sắp hết, những phế vật kia, những năm này chỉ biết tiêu hao mà thôi, ta muốn đến khoáng mạch một chuyến, lấy về một số nguồn năng lượng…”
Bạch thụ không nói gì, tại sao lại nảy ra ý nghĩ như vậy?
“Các chủ, tốt nhất là đừng, bây giờ không gian bất ổn…”
“Ta biết, nhưng ta có Phong Vân Bảo Giám, chỉ là không gian cắt chém há có thể làm bị thương bản tọa sao?”
Bạch thụ tận tình khuyên bảo: “Các chủ, bảo giám bây giờ đã không còn phù hợp với Các chủ như xưa nữa…”