TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1740: Mọi việc sẵn sàng (cầu đề cử ngọc phiếu) (1)

P/s: Cầu donate. T_T

Đế Cung.

Đối với tiểu thụ, Lý Hạo rất khách khí.

Một cỗ lực lượng bản nguyên hiện lên, bản tôn tiểu thụ không ngừng thôn phệ, giờ phút này, tiểu thụ chỉ cảm thấy như sống tại Thiên đường.

Dễ chịu!

Ông trời của ta ơi, thật thoải mái.

Tán cây cực lớn, không ngừng đu đưa.

Tiểu thụ chỉ cảm thấy mình như đang mơ, gần đây chuyện gì cũng không làm, tối thiểu bản tôn không làm gì, cũng chỉ bồi dưỡng chút lương thực thôi, nhưng gần đây lại không ngừng hấp thu lực lượng bản nguyên, nó có chút tiếc rẻ.

Tại mảnh đất Ngân Nguyệt này, nó quá non nớt, có lẽ nó là tân yêu thực đầu tiên sau thời đại tân võ.

So với yêu thực khác, nó nhỏ yếu, đáng thương, hấp thu năng lượng cũng hấp thu không lại người khác.

Nếu không phải 20 năm trước bạo phát một lần, nó hấp thu một chút, thì không chừng đã sớm chết.

Cho dù như thế, trước lúc Lý Hạo tới, vị này cả Kim Thương ũng đánh không lại, cũng chỉ hù dọa được Kim Thương, thời điểm đó Kim Thương mới thực lực Húc Quang. . .

Nhưng hôm nay, phân thân hấp thu lượng lớn lực lượng bản nguyên, bản thể lại hấp thu.

Tiểu thụ cảm thấy, mình cũng có thể khôi phục lực lượng của phụ thân vào thời đại kia.

Đương nhiên, nó biết đây là ảo giác.

Thế nhưng là tiểu thụ vẫn vô cùng hưng phấn.

Dễ chịu!

Giờ phút này, Lý Hạo cũng cười: "Thụ tiền bối, ngươi có tên không?”

"Hả?"

"Tên."

Lý Hạo mở miệng nói: "Bây giờ yêu thực khôi phục nhiều lắm, cũng không thể cứ gọi Thụ tiền bối."

Tiểu thụ có chút giật mình, tên?

Nó chỉ là yêu thực sinh ra sau khi thủ vệ Đế Cung đời trước tử vong, lấy đâu ra tên.

Lý Hạo lại nói: "Không bằng ta đặt cho tiền bối một cái, gọi Đế Vệ thế nào? Thủ vệ của Đại Đế."

Tiểu thụ cũng không có ý kiến, đối với nó thì tên gì cũng chả sao.

"Tuỳ ngươi."

Lý Hạo nở nụ cười: “Đế Vệ tiền bối, có hứng thú đi ra xem một chút sao?"

"Đi ra ngoài?"

"Đúng, hành cung Đại Đế bây giờ hết sức an toàn, cũng không ai dám tùy tiện tới đây, tiền bối cứ đợi tại đây, cũng không có lực lượng thủ vệ Đế Cung, thừa dịp yêu thực khác vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, đi ra ngoài mới có cơ hội. Nếu không thì. . . với thực lực này của tiền bối, làm sao thủ vệ Đế Cung?"

Lý Hạo thở dài: "Bất Hủ một đống, Thánh Nhân không ít, tiền bối chỉ là Tuyệt Đỉnh, làm sao đấu lại bọn chúng? Không thừa dịp mọi người chưa khôi phục, nhanh chóng ra ngoài gia tăng thực lực, chỉ sợ khó có cơ hội."

Tiểu thụ có chút chần chờ.

"Phân thân ta ở bên ngoài. . ."

"Phân thân chỉ là phân thân, sức chiến đấu không mạnh, cùng lắm Tuyệt Đỉnh, làm sao có thể so với bản tôn?"

Tiểu thụ vẫn chần chờ, phía sau Đế Cung vẫn còn, đi ra ngoài sao?

Nếu là trước kia, nó không có ý nghĩ này.

Nhưng hôm nay, chỗ Lý Hạo có rất nhiều cơ hội.

Đúng như Lý Hạo nói, không có thực lực, làm sao thủ hộ?

Ý nghĩ đã khác với trước kia.

Hồi lâu, tiểu thụ mở miệng: "Nếu ta đi, ngươi còn bồi dưỡng lương thực không?"

Bây giờ, nó bồi dưỡng không ít lương thực.

Lý Hạo cười nói: "Cái này không khó, ta trả chút Thần Năng thạch, để Chiến Thiên thành giúp đỡ bồi dưỡng là được, so với Hòe tướng quân, ta cảm thấy thân thiết hơn với Đế Vệ tiền bối."

Phải không?

Tiểu thụ vui vui.

Thế này. . . hình như cũng được.

"Vậy. . . vậy bên Đế Cung. . ."

Tiểu thụ có chút nhớ hoài niệm, hồi lâu mới mở miệng nói: "Ta dùng thân thể tàn phế của phụ thân, đóng kín nơi đây, Đế Cung, ta sẽ còn trở lại."

Nó thầm nghĩ, ta đi ra ngoài, chỉ là để mạnh hơn, vì càng thủ vệ Đế Cung tốt hơn, không phải bỏ rơi nhiệm vụ.

Phụ thân, chờ ta mạnh lên, lần nữa trở về, Đế Cung sẽ không bị người xâm lấn.

Thực lực hôm nay, quá yếu.

Đúng như Lý Hạo đã nói, giờ sống sót không phải Bất Hủ thì là Đại Thánh, ta chỉ là Tuyệt Đỉnh, làm sao đi thủ vệ Đế Cung?

Mặc dù Đế Cung đã bị vứt bỏ, nhưng đây là vị trí của Đại Đế, há có thể mặc người khác chà đạp.

Mang theo đủ loại suy nghĩ, tiểu thụ cực kỳ không nỡ, cuối cùng vẫn quyết định cùng Lý Hạo rời đi.

Mà Lý Hạo, thì nở nụ cười.

Bên phía Ngân Nguyệt, càng ngày càng nhiều cường giả, bị hắn lừa gạt đi. . . không đúng, là mang đi ra ngoài để bản thân lớn mạnh.

Người có thể dùng được, cũng càng ngày càng nhiều.

Thế nhưng. . . quan trọng phải nhìn thực lực của mình.

Nếu ta có thể địch nổi Bất Hủ, địch nổi Đại Thánh, đâu cần như thế?

Lý Hạo thầm nghĩ, gần đây bận rộn, không có thời gian gia tăng thực lực của bản thân, mặc dù đang cảm ngộ Thế ngũ hành, hoàn thiện lĩnh vực ngũ hành, chiến đấu cũng tăng lên, song vẫn không thể khiến cho Lý Hạo hài lòng.

Khoảng cách Phong Vân bảng xuất hiện, cũng có hơn mười ngày.

Mà thực lực của mình, tăng lên lại không lớn.

Sau khi lão sư đến, trình bày cho mình về lĩnh vực, mình mới có chút tăng lên, nửa tháng trôi qua, thực lực tiến bộ rất nhỏ.

"Mấu chốt. . . vẫn là chính mình!"

"Những nước suối sinh mệnh còn lại, không thể lãng phí, tối thiểu phải cho mình sử dụng một chút, để cho thực lực của ta càng mạnh mới được."