Lý Hạo thấy Vương Thự trưởng không lên tiếng, lại nói: “Là sư trưởng, bây giờ là một trong những thống soái quân đội tối cao, ta có quyền được mở hội nghị khẩn cấp trong thời chiến.”
Một trong những thống soái tối cao của quân đội sao?
Tốt!
Cũng đúng.
Vương Thự trưởng cũng có chút nói không nên lời, nhưng bây giờ mọi người cũng không bận, rất rảnh, kẻ này muốn bị đánh, chắc chắn là vậy, đợi lát nữa Cửu sư trưởng nhất định sẽ đánh hắn cho xem.
Được, ngươi muốn mở cuộc họp đúng không, ta mở cho ngươi.
Lão cũng chẳng buồn thuyết phục Lý Hạo, tự bản thân Lý Hạo tìm chết, ta có thể làm gì chứ?
Áo giáp màu vàng óng, toả ra hào quang nhàn nhạt.
Mở hội nghị khẩn cấp trong thời chiến!
Trong nháy mắt, lần lượt từng bóng người bay thẳng lên không.
Trong quân doanh, Cửu sư trưởng, Trương Lượng, còn có một vị Hồng khải, ba vị cường giả trong nháy mắt bay về hướng này, hồng khải đó là người của Đốc Tra Vệ, xem ra Đốc Tra Vệ cũng đã có lãnh đạo khôi phục, còn về việc là quân hàm gì, Lý Hạo cũng không biết.
Cửa thành, ba vị Đoàn Trưởng cũng miễn cưỡng có tư cách tham dự hội nghị, cũng trong nháy mắt bay lên không, bay về phía này.
Hòe tướng quân đạp không đến, trên mặt mang theo chút bất đắc dĩ, đúng là rảnh thiệt.
Lão rùa đen trực tiếp hiển hiện thân ảnh, nhìn thoáng qua Lý Hạo, lại nhìn Hắc Báo bên cạnh Lý Hạo, mang theo chút uy hiếp, chó con, ngươi cũng không khuyên khuyên hắn sao, lát nữa bị đánh, ta sẽ không giúp các ngươi.
Trong nháy mắt, những người này nhao nhao chạy về phía này, tốc độ rất nhanh.
Dù là thành trì hoang phế, tổ chức hội nghị khẩn cấp trong thời chiến, nội thành cũng vận chuyển như cũ, mặc dù trong lòng thầm mắng vô số lần, nhưng cũng phải đến họp.
….
Đại điện của phủ Thành Chủ.
Vương Thự trưởng vẫn ngồi trên chủ vị, lão tạm thay chức vị thành chủ, những chuyện lớn nhỏ trong thành đều do lão quản, tuy thực lực của lão cũng không quá mạnh.
Rất nhanh, Hòe tướng quân đã đến, cùng Lão rùa đen ngồi vào vị trí của mình, một trái một phải.
Hai vị tồn tại cao tuổi này, được phân hai bên trái phải.
Một lát sau, Cửu sư trưởng đến ngồi xuống cạnh cây hòe, trong mắt bắn ra hồng quang, nhìn về phía Lý Hạo, không nói một lời.
Không bao lâu, Trương Lượng đến, đổi Hoàng Kim khải, Lý Hạo thiếu chút nữa không nhận ra y, vẫn là Trương Lượng tinh thần dao động: “Thập nhất Sư trưởng, hoan nghênh trở về!”
“…”
“Trương xử trưởng khách sáo rồi!”
Lý Hạo cũng nở nụ cười, người này thăng cấp, tinh thần cũng rất tốt nha.
Vị hồng khải thì im lặng ngồi ở phía dưới, không nói một lời, giống như không tồn tại chút cảm giác nào vậy.
Ba vị Đoàn Trưởng cũng nhanh chóng chạy đến, thi lễ, đều ngồi ở phía dưới.
Vương Thự trưởng nhìn Lý Hạo: “Thập nhất sư trưởng ngươi cũng ngồi xuống đi, hội nghị lần này do ngươi tổ chức, hi vọng không phải là trò đùa, là một chủ thành, hội nghị khẩn cấp trong thời chiến chỉ thương lượng đại sự, nếu …không có đại sự gì, tùy tiện tổ chức, sẽ bị quân pháp trừng trị.”
Cửu sư trưởng lạnh lùng nói: “Nếu như có người dám coi quân pháp là trò đùa, ta sẽ để cho hắn biết quân pháp… tuyệt đối không phải trò đùa!”
Lý Hạo tươi cười rực rỡ, cũng không ngồi xuống, trực tiếp nói: “Chúng ta đều là người dứt khoát, cũng không nói những lời nhảm nhí, làm chậm trễ thời gian!”
“Bây giờ, lần thứ hai khôi phục sắp đến, tình hình khôi phục của Chiến Thiên Thành lại không như ý người, tình huống khôi phục của bên Thiên Tinh đảo mạnh hơn chúng ta rất nhiều, một khi lần thứ hai khôi phục chính thức bắt đầu, cho dù chúng ta hấp thu được chút năng lượng, nhưng yêu thực ở Ngân Nguyệt quá nhiều, có thể hấp thu bao nhiêu, khôi phục bao nhiêu chứ?”
Lý Hạo ho khan: “Căn cứ vào đó, tuyệt đối không thể ngồi yên chờ chết được!”
Lý Hạo trầm giọng nói: “Chiến Thiên Thành mặc dù yên lặng, nhưng chiến hồn vẫn còn tồn tại! Nhân tộc thời kỳ Tân Võ, cường giả thời đại Tân Võ, quân nhân thời đại Tân Võ, há có thể suốt ngày ngồi trong thành chờ chết sao? Như vậy còn có thể xem là người Tân Võ sao?”
“…”
Mọi người trầm mặc không nói.
Con mẹ nó nói nhảm, chúng ta cũng không muốn như vậy, nhưng có cách nào sao?
Lý Hạo phê bình nói: “Cửu sư trưởng, ngươi là người đứng đầu trong quân đội của Chiến Thiên Thành, chẳng lẽ ngươi chưa hề cân nhắc làm thế nào để tự cứu hay sao? Suốt ngày chỉ biết đợi ở văn phòng, ngồi trong văn phòng xem văn kiện, có thể cứu vãn Chiến Thiên Thành sao?”
“Cái mà Tân Võ dạy cho ngươi chính là ngồi ăn trong phòng làm việc rồi chờ chết sao?”
“…”
Cửu sư trưởng có hơi tức giận, nhưng không thể nói gì được.
Lý Hạo lại nói: “Ta hỏi ngươi, những năm gần đây, ngươi đã nghĩ qua đi ra ngoài tự cứu chưa?”
“…”
Vương Thự trưởng ho khan nói: “Thập nhất sư trưởng, không phải chúng ta không muốn tự cứu, chỉ là chúng ta vừa khôi phục không lâu, vả lại… ra ngoài không được, không gian bên ngoài không ổn định.”