TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1733: Ta đầu tư ngươi (1)

Chiến Thiên Thành.

Thành thị hơi ồn ào náo nhiệt, có sức sống hơn trước kia.

Sau khi Hòe tướng quân khôi phục, tự động rút ra năng lượng hư không ở gần đó, mặc dù bên Ngân Nguyệt gần như không có năng lượng gì, nhưng năng lượng thiên địa cũng đang không ngừng khôi phục, ít nhiều gì cũng có thể rút ra một chút.

Cứ như vậy, trên thực tế Chiến Thiên Thành cũng ở vào giai đoạn khôi phục.

Chỉ là, tốc độ chậm đến mức không ai tưởng tượng nổi.

Có lẽ, trăm ngàn năm sau, tòa thành này mới có thể khôi phục được, điều kiện tiên quyết là năng lượng có thể luôn tồn tại, đối với những kẻ này thì trăm ngàn năm, thực ra cũng không lâu lắc gì, dần dần rồi cũng sẽ đến, bọn họ cũng không nóng vội.

Chiến Thiên Thành rất an nhàn, cũng rất bình lặng.

Nơi đây, từ khi mọi người biết Lý Hạo đã đạt thành hiệp nghị hợp tác với bên đây, người Ngân Nguyệt không ai bước vào nữa, bên ngoài di tích cũng luôn có người canh giữ.

Giờ phút này, những thủ vệ kia, có một số cũng đã không tiếp tục giữ cửa thành.

Có một số binh sĩ, đang tu sửa một vài phòng ốc trong thành.

Phòng ốc ngoài thành, cũng đã được tu sửa xong xuôi.

Mặc dù những thứ kia đều có thể tự động khôi phục, nhưng tốc độ rất chậm, các binh sĩ dù sao cũng rảnh rỗi, cũng muốn tìm chút việc làm.

Giờ khắc này, trong thành, Vương Thự trưởng vẫn còn đang bận rộn, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.

Dường như có gì đó không hiểu.

Sau một khắc, thân ảnh của lão rùa đen hiển hiện, giờ phút này, cũng có thể sánh với vị hiệu trưởng của đại học võ khoa Viên Bình kia.

Sao lại đến đây nữa?

Nếu như không đến, thì mọi người sẽ hi vọng hắn đến thêm vài lần, nhưng đến quá thường xuyên, những cổ nhân này cũng sẽ thấy phiền, ngươi nói ngươi vài ba ngày lại chạy vào đây để làm gì chứ?

Không có chuyện gì làm đúng không?

Lần trước tới đây, nghỉ lại một tuần, đã mang đi vô số đồ tốt.

Lần này lại đến nữa, có phải là muốn dọn hết cả Chiến Thiên Thành này đi hay không?

Ngoại thành.

Hòe tướng quân cũng thấy khó hiểu.

Sao lại đến nữa chứ?

Giờ khắc này, Lý Hạo vừa bước vào, tiếng vang như chuông, cười ha hả: “Chư vị tiền bối, ta đến thăm các ngươi đây!”

Âm thanh rất lớn!

Giờ phút này, trong thành, những người đang làm việc, đang ngủ, đang tu luyện, đều dồn dập nhìn ra ngoài, có người bất đắc dĩ, có người vui mừng, ví như Trương Lượng ở Quân nhu xử vậy, chỉ là sợ dị, nếu không đã cười nắc nẻ.

Lý sư trưởng mà ta yêu nhất đã đến!

Hôm qua, y đã thông qua sự tán thành của thủ hộ yêu thực và thủ hộ thần binh, lên chức theo điều lệ chiến tranh, trở thành Xử trưởng Quân Nhu Xử, mặc dù ngoại trừ danh nghĩa ra, và áo giáp đổi thành màu vàng, thì cái gì cũng không có.

Nhưng vậy cũng đủ rồi.

Những thứ khi còn sống không thể hoàn thành, chết rồi ngược lại có thể hoàn thành, làm sao có thể không vui.

Giờ phút này, nếu không phải còn đang tọa trấn Quân Nhu Xử, y đã muốn nhanh chóng bay ra ngoài, hoan nghênh Lý sư trưởng đáng yêu đáng kính của mình.

Thân ảnh của Hòe tướng quân hiển hiện, miễn cưỡng nở nụ cười: “Thập nhất sư trưởng về rồi sao.”

“Hòe tướng quân vất vả rồi!”

Lý Hạo giống như lãnh đạo đang thị sát vậy, gật đầu khẽ cười, tươi cười sáng lạn.

Hòe tướng quân cũng không nói gì.

Rất nhanh, Lý Hạo mở miệng: “Tướng quân đợi lát nữa đi Chiến Thiên Thành một chuyến, ta có đại sự muốn tuyên bố, mở cuộc họp nhỏ.”

“…”

Ngươi mở cuộc họp sao?

Ngươi họp cái gì?

Còn nữa, Chiến Thiên Thành cũng đến phiên ngươi mở cuộc họp sao?

Mặt mũi ngươi lớn như vậy sao?

Mặc dù trong lòng thầm oán vô số câu, Hòe tướng quân cũng là một lão yêu tinh, cộng với việc kế thừa được tính cách không biết xấu hổ của tiên tổ và cả Đế Tôn kia, nó vẫn cố giấu toàn bộ lời này trong lòng mình.

“Vậy… được thôi.”

“Ừm, làm phiền tướng quân đi một chuyến!”

Lý Hạo cười ha hả, “Vậy ta vào thành trước đây.”

Nói xong, cất bước rời khỏi.

Nhìn theo bóng dáng hắn rời khỏi, Hòe tướng quân cười cười, lắc đầu, người trẻ tuổi này đúng là có sức sống, chúng ta đều đã già rồi.

Cửa thành.

Lý Hạo thấy được ba vị Đoàn Trưởng, hô to: “Ba vị Đoàn Trưởng, lát nữa đi họp ở phủ Thành Chủ!”

Ba vị Đoàn Trưởng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, họp gì chứ?

Cái quỷ gì vậy?

Chúng ta đều đã chết vô số năm, cho dù có nhiệm vụ cũng là trực tiếp thông qua áo giáp thông tri, lúc nào phải đi họp cơ chứ?

Lý Hạo cũng mặc kệ bọn họ, tiếp tục đi vào nội thành.

Đi một lát, tới phủ Thành Chủ.

Tháp rùa vẫn đứng lặng như cũ.

Nội thành, vẫn có chút u ám như cũ, nhưng sáng sủa hơn trước kia một chút.

Vương Thự trưởng đứng ở cửa ra vào của phủ Thành Chủ.

Nhìn về phía Lý Hạo, có một chút ý chất vấn, ngươi đến làm gì?

“Chào Thự trưởng!”

Lý Hạo giẫm một chân xuống cái đùng, mặt đất chấn động một phen.

Vương Thự trưởng cũng bất đắc dĩ, mở miệng nói: “Chào Thập Nhất sư trưởng.”

“Vương Thự trưởng, mời ngài bây giờ tuyên bố thông tri, mở hội nghị khẩn cấp trong thời chiến!”

“…”