“Vậy bây giờ trực tiếp đi Lâm gia hay là như thế nào?”
Trần Trung Thiên hỏi một câu: “Cẩn thận một chút, trước hết cứ mai phục, ngày mai xem tình huống như nào rồi quyết định.”
“Không cần!"
Lý Hạo lắc đầu: “Nếu Lâm Hồng Ngọc đã dám mời ta đến, vậy ta sẽ cho nàng biết, lá gan của ta còn lớn hơn nàng tưởng tượng! Nếu nàng thật lòng đầu nhập, vậy thì thôi, nếu giả vờ đầu nhập, muốn hấp dẫn ta... Ta thành toàn cho nàng! Trực tiếp đi, ngược lại sẽ làm cho nàng càng thấp thỏm hơn!”
Trần Trung Thiên cũng âm thầm líu lưỡi, có đôi khi, Lý Hạo này quá mức cẩn thận.
Ví dụ như đối phó Phong Vân các.
Đôi khi đặc biệt táo bạo, ví dụ như bây giờ, thực sự không sợ bị những cường giả này bao vây?
Lý Hạo tự nhiên không sợ.
Kẻ tài cao gan cũng lớn.
Không nói còn có hai vị khôi lỗi, lần này tới, hắn cũng đã chuẩn bị không ít, tuy rằng chưa chắc có thể dùng được, ví dụ như lúc này hắn mang theo không ít đạn pháo năng lượng, trực tiếp nổ tung, có lẽ nửa thành cũng có thể bị nổ tung không còn.
......
Lâm gia, phủ thành chủ.
Phủ thành chủ rất lớn, nằm ngay giữa nội thành, đây cũng là địa bàn của Lâm gia.
Giờ phút này, đại sảnh phủ thành chủ.
Một đám lão nhân đang nói cái gì đó, phía dưới Lâm Hồng Ngọc, một đám người thảo luận với nhau, có người nhìn về phía Lâm Hồng Ngọc bất mãn nói: “Hồng Ngọc quá nóng nảy, cho dù muốn thành lập Các Lão Hội cũng nên nói trước, để cho chúng ta chuẩn bị vạn toàn, giúp Lâm gia chiếm nhiều vị trí hơn trong hội nghị Các lão. Hiện tại thời gian quá ngắn, ồn ào huyên náo... Tất cả các nhà đều toàn lực cố gắng, chúng ta chuẩn bị không đủ, đây không phải là chắp tay nhường quyền nói chuyện cho người ta sao?”
“Đúng đấy, Hồng Ngọc à, loại đại sự này, ngươi hẳn là nên thương lượng xong với gia tộc xong xuôi rồi mới quyết định chứ!”
“Còn nữa, mấy ngày gần đây, tại sao bên Hồng Sam đại nhân lại phong tỏa xuất nhập khẩu? Ta đang muốn đổi lấy một ít nước suối sinh mệnh, để ta tiến thêm một bước. Cũng không biết là có chuyện gì, Hồng Ngọc, ngươi có biết không?”
“......”
Những lão nhân trong gia tộc, ngươi nói một lời ta nói một câu, có bất mãn, cũng có oán giận.
Lần này, quá nhiều.
Chuẩn bị không đầy đủ.
Muốn tăng thực lực một chút, bỗng nhiên không thấy cây hồng sam trong di tích nữa, hại mọi người ngay cả nước suối sinh mệnh cũng không cách nào đổi.
Lâm Hồng Ngọc ngồi ở phía trên, tựa vào ghế, một tay nâng cằm, chỉ yên lặng nhìn.
Chờ những lão nhân này oán giận xong rồi, Lâm Hồng Ngọc lộ ra một ít tươi cười: “Chư vị trưởng lão, chư vị trưởng bối, hiện tại oán giận những thứ này cũng vô dụng, ta chỉ muốn biết trấn thế thần binh của Lâm gia ở đâu?”
Lời này vừa nói ra, nhất thời có người nhíu mày, phía dưới, một lão nhân tóc bạc trắng trầm giọng nói: “Đó là bảo vật trấn áp khí vận gia tộc của Lâm gia, chờ Hồng Ngọc ngươi cường đại rồi, tự nhiên sẽ giao cho ngươi. Nhưng mà hiện tại... Trưởng lão hội Lâm gia tạm thời bảo quản.”
Lâm Hồng Ngọc cười cười: “Bây giờ trên Phong Vân bảng, cường giả thất hệ đều xuất hiện, ta mới lục hệ đỉnh phong, không có thứ gì áp đáy hòm, làm sao có thể địch lại bọn họ? Mấy vị trưởng lão, thật sự là...tầm nhìn hạn hẹp! Ta cường đại rồi, còn có thể bạc đãi Lâm gia sao? Cứ mãi canh giữ trấn thế thần binh, các ngươi có thể phát huy ra mấy phần thực lực? Còn muốn lật đổ ta sao? Giữ ở đó ngược lại làm cho Lâm gia ta suy yếu ba phần thực lực, nếu không, ngay cả thất hệ xuất hiện, ta cũng có thể địch lại. Thật sự là ngoan cố bất linh!”
“Lâm Hồng Ngọc!”
Lão nhân râu tóc bạc phơ có chút phẫn nộ: “Ngươi nói chuyện với trưởng bối gia tộc như vậy sao?”
Lâm Hồng Ngọc cười cười, có vẻ có chút lười biếng: “Vậy nên nói như thế nào? Thiên phú của ta vượt qua tất cả mọi người, thực lực cũng vượt qua đám lão già các ngươi, thậm chí trở thành thành chủ của thành siêu năng, mười một gia tộc khác cũng không dám không phục, cho dù không phục, cũng là sau lưng. Đám lão gia hỏa các ngươi suốt ngày chỉ biết phàn nàn, giấu diếm, hút máu, trấn thế thần binh trong tay các ngươi thì sao? Đại trưởng lão, chẳng lẽ ngươi còn muốn làm thành chủ hay sao? Ta sẽ cho ngươi, ngươi có dám nhận không?”
Lão nhân kia lập tức giận dữ!
Các trưởng lão khác cũng biến sắc, trước kia Lâm Hồng Ngọc nói chuyện cũng không khách khí, nhưng bởi vì còn phải dựa vào Lâm gia nên không trực tiếp dứt khoát như vậy, hôm nay lại trực tiếp trào phúng đám trưởng lão trước mặt mọi người!
Quả thực.... Vô pháp vô thiên!
“Lâm Hồng Ngọc, ngươi muốn tạo phản hay sao?”
“Vô tôn vô ti, vô pháp vô thiên!”
“Ta đã nói rồi, nữ nhân làm chủ là không được, các ngươi không tin, bây giờ xem kìa, còn có quy củ nào không?”
“May mắn là không cho nàng trấn thế thần binh, nếu không, còn có phần chúng ta nói chuyện?”
“......”
Một đám người ầm ầm ĩ ĩ, đương nhiên, cũng có người thay Lâm Hồng Ngọc nói chuyện, trấn an mọi người nói: “Hồng Ngọc cũng là vì tốt cho mọi người, vì tốt cho Lâm gia. Hiện giờ Phong Vân bảng vừa ra, các ngươi cũng thấy, thất hệ đều đã xuất hiện, Hồng Ngọc là trong lòng sốt ruột... Lý Hạo kia lại nhìn chằm chằm vào thành siêu năng. Ta nghĩ là, thật sự giao trấn thế thần binh cho Hồng Ngọc, Hồng Ngọc đối mặt với thất hệ, đối mặt với phủ Đô đốc Thiên Tinh, cũng có vài phần nắm chắc...”
“A phi! Lý Hạo kia miệng còn hôi sữa, hắn còn dám trêu chọc chúng ta? Mười hai thế gia liên thủ là dễ dàng trấn áp hắn, cho dù đám người Ngân Nguyệt cùng đi tới, cũng không thoát khỏi kết cuộc là chết! Ta thấy, các ngươi chính là muốn đuổi chúng ta đi, độc chưởng đại quyền của Lâm gia....”
Lâm Hồng Ngọc cũng lười nói nữa.
Đại quyền Lâm gia chó má!
Tầm nhìn hạn hẹp!
Nếu không phải Lâm gia tự cản tay mình, mấy năm trước nàng lấy được trấn thế thần binh, nói không chừng mười một nhà khác đã sớm bị nàng trấn áp rồi, kết quả đâu... Mấy lão già này từng người một giấu kín, sống chết không muốn cho nàng.
Cho dù nàng dẫn dắt Lâm gia đi tới tình trạng này, trở thành người đứng đầu thập nhị thế gia, trở thành thành chủ thành siêu năng, kết quả vẫn như vậy.
Sợ nàng đoạt đại quyền của Lâm gia!
Chỉ có tình huống này, cho đến bây giờ, thất hệ đều xuất hiện. Nếu là trước kia còn đỡ, Lâm Hồng Ngọc cũng không nóng nảy, nàng có tự tin địch lại bất luận kẻ nào, nhưng bây giờ thì sao?
Lâm gia vẫn là như thế!
Đã như vậy... Vậy thì đừng trách ta không khách khí nữa..
Nàng lười nói thêm cái gì, mấy lão ngoan cố Lâm gia mơ giấc mộng xuân thu xưng bá thiên hạ, cũng nên tỉnh lại rồi. Thiên tài tuyệt thế của gia tộc mình còn không ủng hộ, mà muốn đi thống nhất thiên hạ... Còn muốn thành lập thánh địa sánh vai với Trấn Tinh thành... Tắm rửa lên giường làm giấc đi!
Nếu không phải nhớ mọi người là cùng một nhà, mấy năm trước nàng đã nổi giận rồi.
Cũng tự trách mình, cuối cùng cũng thiếu đi vài phần bá đạo, những lão già này ai sẽ thật sự sợ mình?
Động một chút chính là gia quy, chính là gia tộc đến trói buộc mình.
Nàng đang suy nghĩ, đột nhiên trong lòng khẽ động.
Tại thời điểm này, một cỗ thần ý nhàn nhạt tràn đến.
Sắc mặt Lâm Hồng Ngọc khẽ biến!
Cỗ thế này, rất quen thuộc.
Tên này, lá gan lớn như vậy!
Nàng quả thực có chút không dám tin, nàng cảm thấy Lý Hạo sẽ tới, nhưng không biết, Lý Hạo sẽ lớn mật như vậy, chính đại quang minh tới.
Nàng nhanh chóng đứng dậy, không còn quan tâm đến đám trưởng bối ồn ào này nữa, cất bước đi ra ngoài.
“Lâm Hồng Ngọc, sự tình còn chưa xong, ngươi đi đâu đó?”
“Quay lại!”
“Làm càn, quả thực vô pháp vô thiên....”
......