TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1701: Hợp tác (3)

Tưởng Doanh Lý nhỏ giọng nói: “Trong mỗi trận chiến đấu, Kiếm Tôn đều tiêu hao hơn gấp mười, gấp trăm lần người khác, nếu không có Nhân Vương liên tục phụ cấp… Kiếm Tôn đã sớm bán kiếm để mưu sinh.”

“…”

Chuyện này thì Lý Hạo cũng biết một chút, cho nên lúc hắn nhìn thấy vị Huyết Đế Tôn kia cũng khuyên tổ tiên nhà mình hấp thụ thế giới, tiêu hao quá lớn.

Thế nhưng… nghèo đến nỗi phải bán kiếm hay sao?

Đến mức vậy không?

Lý Thắng Trương cũng nhỏ giọng nói: “Hiệu trưởng cũng lén phụ cấp cho hắn rất nhiều, bằng không Kiếm Tôn đã sớm không có cơm ăn.”

Càng nói càng thảm!

Nói cứ như Lý gia của cổ thành sắp chết đói vậy?

Nhưng Nhân Vương và em gái Nhân Vương, đều đã phụ cấp rất nhiều?

Nói như vậy, quan hệ cũng không tệ lắm nha.

“Các nhà đều phụ cấp rất nhiều?”

Tưởng Doanh Lý cũng meo meo nói: “Dù sao năm đó Kiếm Tôn cũng che chở cho mọi người…”

Lý Hạo dựng ngược lỗ tai, mặc dù là chuyện linh tinh của mấy vạn năm trước, nghe chút cũng không tệ, nói như vậy, nhân mạch của tổ tiên nhà mình cũng không tệ lắm đúng không?

Thấy Lý Hạo nghe lén, Tưởng Doanh Lý cũng không để ý, tùy ý nói: “Năm đó Tân Võ bộc phát Thiên chiến, Nhân Vương nói muốn lưu lại một số người làm hạt giống để báo thù, làm truyền thừa của văn minh, Kiếm Tôn không có tham dự trận chiến kia, đưa tinh anh của các nhà, rút lui vào một chỗ, ở đó, cũng gặp phải rất nhiều nguy hiểm, hắn đã che chở cho mọi người, cho nên mọi người đều rất tôn kính Kiếm Tôn …”

Lý Hạo khẽ giật mình: “Rút lui sao?”

“Ừm.”

Lý Hạo khẽ nhíu mày, rút lui sao?

Là một Kiếm Tôn, tại sao lại không tham dự đại chiến cơ chứ?

“Là Nhân Vương bảo Kiếm Tôn rút lui, Nhân Vương năm đó tín nhiệm Kiếm Tôn nhất…”

Thì ra là thế.

Lý Hạo cũng không nói gì nữa, những chuyện lẻ tẻ mà thôi, hắn cũng lười tra hỏi đến cùng những việc năm đó, quá xa vời rồi.

Mang theo hai kẻ nói nhiều, Lý Hạo về đến phủ Đô đốc Thiên Tinh.

Tất cả mọi người ngạc nhiên, hai vị này… là ai vậy?

Đám người đang chờ Lý Hạo trở về, nhìn thấy hai tên mập khoác áo choàng, đều rất nghi hoặc.

Nhưng rất nhanh ý thức được gì đó.

Thiên Kiếm cũng có chút hiếu kỳ: “Khôi lỗi trong trường học hay sao?”

“Ngươi mới là khôi lỗi!”

Tưởng Doanh Lý phản bác một câu, giờ Lý Hạo mới miễn cưỡng phân biệt được, Tưởng Doanh Lý nói chuyện rất trung khí, rất mạnh mẽ.

Lý Thắng Trương âm thanh hơi nhỏ hơn một chút, hơi nhu hòa hơn một tí… trên thực tế, nếu không cẩn thận phân biệt thì khác biệt cũng không lớn lắm.

Nhưng cơ bản có thể phân biệt được hai người.

Thiên Kiếm bị chen ngang, cũng không nói nữa.

Tất cả mọi người đều vô cùng bất ngờ, Lý Hạo vậy mà cũng lừa được khôi lỗi ra ngoài sao.

Thật là giỏi!

Giờ phút này, mấy người Thiên Kiếm đều chuẩn bị sẵn sàng để xuất phát, mà Hắc Báo, cũng trong nháy mắt xuất hiện, về phần con chó này vì sao trở về trùng hợp như vậy, Lý Hạo nhìn thoáng qua hắc khải đeo trên cổ nó, cũng chẳng buồn nói gì nữa.

Hắc khải này, là ai cho nó vậy?

Mình dường như không cho nó.

Chẳng lẽ con chó này trộm?

Thiên Kiếm có thể xem như người phụ trách, hỏi một câu: “Còn sư phụ ngươi thì sao, ngươi không gọi đến sao?”

“Không cần, lão gần đây đang bế quan, chỉ đánh thành siêu năng, chờ đến lúc đánh Phong Vân Các lại gọi cũng không muộn.”

Thiên Kiếm cũng không nói gì nữa.

Cái này tùy ngươi.

Lý Hạo, Thiên Kiếm, Hầu Tiêu Trần, Trần Trung Thiên, Chu thự trưởng, Hồng Nhất Đường, Hắc Báo, lại thêm 2 vị khôi lỗi.

6 người, 1 chó, 2 khôi lỗi, chỉ cần thực lực này, Lý Hạo cảm thấy đi đâu cũng có thể được.

Suy nghĩ một phen, Lý Hạo lại lấy ra Ngân khải: “Mỗi người một chiếc, che giấu thân phận cũng tốt.”

Mọi người có chút bất ngờ.

Ngoài Lý Hạo, 5 người khác đã chia 5 kiện ngân khải, lại thêm Lưu Long, Lý Hạo cũng chỉ còn lại 4 kiện.

Trần Trung Thiên âm thầm hít sâu một hơi, lão già cũng biết là tình huống gì.

Ngân khải!

Đoàn trưởng!

Lý Hạo cũng có thể tùy ý bán hay sao?

Phía Hoàng Thất, tuy nói lão Thiên Tinh vương cũng là áo giáp Hoàng Kim, nhưng ngân khải cũng không dễ dàng cho người khác như thế, chỉ tranh thủ cho bản thân, Hoàng Thất cũng có Đoàn trưởng, nhưng đều phải chiến đấu cửu tử nhất sinh mới có thể đạt được.

Nào giống như Lý Hạo, tùy tiện cho như vậy.

Hai tôn khôi lỗi không mấy hứng thú, Tưởng Doanh Lý nhìn quanh, ánh mắt rất nhanh dồn về phía Hắc Báo, bỗng nhiên tóm lấy cái tai chó của Hắc Báo, có chút hiếu kỳ: “Con chó này chẳng lẽ là hậu duệ của Trấn Yêu Sứ sao?”

Lý Thắng Trương nhìn thoáng qua, gật đầu: “Có lẽ là vậy!”

Tưởng Doanh Lý vuốt vuốt cái đầu chó: “Thật đáng yêu! Lần trước chỉ nhìn qua, muốn sờ nhưng không dám sờ, nhưng đáng tiếc là không phải mèo.”

“Năng lực chải lông tổ truyền của nhà ngươi… ngươi có muốn dùng hay không?”

“…”

Lý Hạo ở bên cạnh nghe đến nỗi muốn ù tai, cái gì mà năng lực chải lông tổ truyền kia chứ?

Cái thứ gì vậy.

Đám người cũng không nói nên lời, dồn dập nhìn hai vị, lại nhìn Hắc Báo, Hắc Báo đang tỏ vẻ sợ hãi, dường như cảm giác được gì đó, không dám phản kháng.

Lý Hạo nhìn thấy cũng ấm ức, đá Hắc Báo một cước.

Hắc Báo lập tức rống to: “Gâu gâu gâu!”

Chó cậy thế chủ, thể hiện vô cùng sâu sắc.