TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1698: Kế hoạch (7)

Nhìn ta chằm chằm làm gì!

Sau một khắc, những khôi lỗi kia lại dồn dập nhìn về phía Hắc Khải, Hắc Khải thản nhiên nói: "Đi ra ngoài làm gì? Thân thể cũng bị mất, ăn không được, uống không được, đi ra ngoài lỡ có sơ sẩy, tiêu đời, không về được, bị người đánh nát. . . vậy làm sao giờ?"

"Lão sư. . ."

"Đừng cầu tình, vô ích!"

Hắc Khải lạnh lùng nói: "Không nên ở chung với thằng điên này, hắn có mục tiêu của hắn, các ngươi có cái gì?"

"Thế nhưng. . . học đệ cường đại, có thể mở ra Tinh Môn!"

". . ."

Hắc Khải cạn lời, thằng này thành học đệ rồi hả?

Học cái rắm!

Hồi lâu, Hắc Khải nhìn về phía Lý Hạo: "Ngươi thật muốn dẫn người đi?"

Lý Hạo nuốt một ngụm nước bọt, ta nói không cần, có được không?

Ta vừa mới nói như vậy, nhưng ta cảm thấy giờ mình nói không, sẽ bị khôi lỗi đánh chết.

Còn nữa, Hắc Khải không phải đã từ chối rất dứt khoát sao?

Sao. . . sao lại hỏi ta?

Chính ngươi tiếp tục cứng rắn, không cho phép bọn hắn ra ngoài!

Hắc Khải thấy hắn không lên tiếng, thản nhiên nói: "Ngươi nhất định phải trêu vào bọn hắn, vậy thế này đi, mang hai vị ra ngoài xem một chút, đi một vòng thì trở lại, không được chạy loạn."

Dứt lời, nhìn bốn phía: "Hai vị, không thể nhiều hơn nữa, còn nói nữa, ta không cho phép một ai!"

Lý Hạo đang nghĩ ngợi, nhưng ngay sau đó, ầm!

Tiếng nổ tung vang lên!

Trong nháy mắt, mấy trăm khôi lỗi lau vào choảng nhau, không ngừng có khôi lỗi bay ra ngoài, còn có khôi lỗi đập ầm ầm ngay dưới chân Lý Hạo, mang theo chút tuyệt vọng cùng không cam tâm: "Ta không ra được!"

Lý Hạo ngu luôn.

Cái gì đây trời?

Hắc Khải bình tĩnh nói: "Tuyển người."

Tuyển người, là tuyển như vầy?

Những khôi lỗi này, nói làm liền làm!

Không hề có chút do dự!

Ầm ầm!

Tiếng nổ lớn không ngừng, trong chớp mắt, hơn 100 khôi lỗi bắn mạnh ra, từng kẻ đập xuống đất, đập cho đất đai cũng nứt ra.

Lý Hạo trợn mắt há hốc mồm!

Hồi lâu, giữa sân chỉ còn lại hơn 10 cỗ khôi lỗi.

Lý Hạo khá kinh ngạc, bởi vì hắn thấy, hơn mười vị khôi lỗi, thế mà có 4 vị đều là Mèo máy.

Mèo máy lợi hại vậy sao?

Hắc Khải thản nhiên nói: "Những mèo khôi này, chất liệu đều khá hơn, năm đó thời điểm chế tạo khôi lỗi, khôi lỗi khác đều là tùy ý chế tạo, mà mèo khôi đều là hiệu trưởng tự tay làm."

Thì ra là thế!

- Oanh!

Trước ánh mắt kinh ngạc của Lý Hạo, 4 vị mèo máy liên thủ, đánh 7-8 vị khôi lỗi khác không ngừng bay ngược ra xa, trong chớp mắt, giữa sân chỉ còn lại bốn vị mèo máy.

Lý Hạo nghĩ đại chiến sắp bộc phát.

Sau một khắc, mấy vị mèo khôi đồng loạt ra tay. . . kéo bao búa!

Lý Hạo đờ ra luôn.

Bốn vị mèo máy, trước ánh mắt choáng váng của Lý Hạo, không ngừng ra quyền, ra kéo, ra bao. . .

Không đến 10 giây, hai vị mèo máy uể oải rời đi.

Còn lại hai vị, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt của Lý Hạo, dường như rất hưng phấn.

Lý Hạo nhìn xem những khôi lỗi ngã xuống xung quanh, nhìn lại hai vị này. . . một vị trong đó, có phải là cái vị trước đó đánh ta hay không?

Dẫu sao cũng không nhận ra được, bởi vì quá giống nhau.

Vừa mới chém giết một trận, có chút hỗn loạn, hắn cũng không chắc.

"Hai người các ngươi nhất định phải đi ra ngoài?"

"Đi ra ngoài!"

Hai mèo máy đáp lại vô cùng kiên định, khẳng định đấy!

Tại đây, sắp nghẹn chết rồi.

Hắc Khải thở dài một tiếng, nhìn thoáng qua Lý Hạo: "Tự ngươi nhìn xem xử lý đi, xảy ra chuyện. . . ngươi sẽ rất phiền phức! Nhất định phải tự tìm phiền não."

Lý Hạo bất đắc dĩ, ta cũng muốn từ chối.

Song đã đến nước này, ta từ chối, ta còn có thể ra ngoài sao?

Hắc Khải cũng không nói thêm gì nữa, bình tĩnh nói: "Sau khi rời khỏi đây, đi theo hắn, đừng chạy loạn! Mặc dù đều là khôi lỗi, không gian cắt chém chưa hẳn sẽ cắt nát các ngươi, nhưng chuyện đó cũng khó nói, bị người bắt đi, tháo dỡ các ngươi, ta cũng không thể nào cứu được các ngươi."

"Còn nữa, sau khi rời khỏi đây, không nên nói lung tung, cẩn thận một chút, lòng người khó dò!"

"Sau cùng, đừng ra tay lung tung, đừng để kẻ này bảo các ngươi ra tay thì ra tay, hỏi rõ ràng tình huống mới được, hắn là người thời đại mới, các ngươi là người tân võ, rõ chưa?"

"Rõ!"

Lý Hạo im lặng, nhưng những điều đối phương nói đều có thể chấp nhận.

Sau đó, hắn còn chưa nghĩ xong, bỗng nhiên, một trái một phải, hai vị Mèo máy bắt lấy cánh tay của hắn, mang lấy hắn, một tôn Mèo máy vội vàng nói: "Đi thôi, sao ngươi một điểm hiệu suất cũng không có vậy?"

". . ."

Lý Hạo hoàn toàn câm lặng, ta không có hiệu suất?

Đùa hả trời!

Còn có, giọng nói của ngươi, sao nghe hơi giống cái vị vừa mới đánh ta, không phải là ngươi đó chứ?

Bị 2 tôn Mèo máy kéo đi, Lý Hạo rất nhanh biến mất ở trong di tích.

Chờ bọn hắn đi, Hắc Khải thở dài: "Tuyệt đối đừng gây phiền toái cho ta. . . thực sự là. . . không biết sống chết, cái thằng Lý Hạo này, có biết hay không, đại học võ khoa Viên Bình, đều là những kẻ cứng đầu. . . nào dễ dàng thu thập như vậy."

Ta không cho ngươi dẫn người đi, chính là vì muốn tốt cho ngươi.

Đều là một đám cứng đầu khó xử lý, mới tới nơi này, bằng không, ngươi cho rằng chủ thế giới không có đại học võ khoa đỉnh cấp sao?

Ma võ cùng Kinh võ đều để trang trí sao?

Vì sao tới đây?

Nhắm mắt làm ngơ chứ sao!

Ngươi thì hay rồi, chạy tới dẫn người đi, cho dù chết rồi, cho dù chỉ còn là khôi lỗi, ngươi cũng khó giải quyết.

Hắc Khải bỗng nhiên cười: "Ăn chút đau khổ cũng tốt, tốt nhất lần sau không dám tới nơi này!"

Thằng ranh nãy rảnh rỗi cứ chạy tới nơi này, hết sức đáng ghét.

Ăn chút khổ, lần sau không tới, được thế thì không còn gì tốt hơn.