Nhân Vương ở phía trên, dường như cực kỳ bất mãn: “Lời này không đúng sao? Ta vốn là người lương thiện, bị ép phải giết chóc, bản tâm thiện lương, thiên địa có thể làm chứng! Ta chỉ muốn an tâm nuôi mèo nuôi chó, nhưng trời lại không toại lòng người, Dương Thần trọng thương trở về, nói với ta, đại quân của đối phương đã vượt qua vũ trụ đến đây, muốn đoạt Âm Dương thế giới của ta, vậy ta cũng sẽ không khách sáo nữa, ngay hôm đó khởi binh, chinh phạt Đại Thiên! Tứ phương Đế Tôn, từ hôm nay chiêu mộ đại quân, ngày đêm thao luyện, theo ta xuất chinh, đánh giết tất cả cường địch xâm phạm, xuyên qua vũ trụ, giết vào hang ổ của bọn họ, phá diệt thương khung, đánh tan mầm móng, cướp đoạt lực lượng, quét ngang vũ trụ các phương, cũng để cho những tên đó biết, muốn trêu ai cũng được, nhưng tuyệt đối không được chọc bất cứ người nào của chúng ta!”
Sát khí xung thiên địa!
Lý Hạo chỉ cảm thấy ngơ ngơ ngác ngác, còn có chút mơ mơ màng màng.
Sau đó nghe thấy cường giả cầm kiếm kia, có lẽ là lão tổ tông nhà mình, âm thanh vang dội, mang theo sát ý: “Vậy cứ chém toàn bộ là được! Ta lập tức quay về vùng đất Ngân Nguyệt, thao luyện quân Ngân Nguyệt, theo quân xuất chinh…”
“Ngân Nguyệt bất ổn, thiên địa sơ thành, xây thành để trấn thủ!”
“…”
Mấy vị cường giả, ngươi một lời, ta một câu, không một chút chần chờ, nhanh chóng bắt đầu nghị luận, phải đi ngang vũ trụ như thế nào, phá diệt cường địch, giết vào hang ổ của đối phương, cướp đoạt cái gọi là hạt giống lực lượng.
Lý Hạo nghe không hiểu, nhưng ý chung vẫn nghe hiểu.
Một đám người hung tàn, giống như chủ động mở ra cuộc chiến diệt thế, chỉ vì đối phương muốn xâm lấn, nhưng người ta còn chưa tới, những người này đã thương lượng tìm cách đánh trả, phải hủy diệt cường địch ở trong vũ trụ hỗn lộn kia, dựa theo phương hướng bọn chúng đến tập kích, mà giết ngược trở lại!
Lý Hạo ngơ ngơ ngác ngác, dần dần, những âm thanh này càng lúc càng nhỏ, người cũng đều biến mất.
Hồi lâu, trước mặt lần nữa hiển hiện một người.
Chính là vị Đế Tôn đã đặt tên cho Chiến Thiên Thành kia.
Giờ phút này, vị Đế Tôn kia dường như đã đổi một nơi khác, qua một lúc, bên người lại xuất hiện một người, chính là Kiếm Tôn của Lý gia.
“Lý lão sư, quét ngang vũ trụ, tuy nói chúng ta không sợ bất cứ thứ gì… nhưng một khi rời khỏi Âm Dương thiên địa, hư không hỗn loạn, dễ dàng xuất hiện biến cố, nhất là vùng đất Ngân Nguyệt, thoát ly thế giới chủ, nhưng lại có ngàn vạn quan hệ dây mơ rễ má với thế giới chủ, rất dễ dàng triệt để thoát ly, cướp đoạt lực lượng của thế giới…”
Kiếm tôn trầm mặc một hồi: “Ta biết, ý của ngươi là… muốn cắt đứt liên hệ của nhau sao?”
“Đúng nhưng cũng không đúng, ta càng hi vọng Lý lão sư có thể dung nhập nội thiên địa, thu Ngân Nguyệt về cho mình, ta biết Lý lão sư lo lắng, lo lắng cướp đoạt lực lượng của thế giới, khiến bọn họ suy yếu, nhưng bọn họ sẽ không để ý, nếu không, cũng sẽ không để Lý lão sư luôn trấn áp vùng đất Ngân Nguyệt…”
“Ta suy nghĩ một chút!”
“Ừm, ta biết Lý lão sư có ý nghĩ riêng của mình, chỉ là… nên cân nhắc thêm một chút!”
Phía Lý Hạo còn chưa kịp nghe rõ, cảnh tượng lại thay đổi.
Vẫn là vị Huyết Đế Tôn đó, giờ dường như xuất hiện ở một nơi mà Lý Hạo rất quen thuộc, Ngân Nguyệt!
Chỉ là có hơi khác so với Ngân Nguyệt trong trí nhớ của hắn.
Đối phương đứng lặng trong hư không, quan sát thiên địa.
“Lấy trận Càn Khôn, trấn áp Ngân Nguyệt, để phòng nơi đây sinh ra ý thức của bản thân, trở thành hạt giống kế tiếp của thế giới… thoát ly sự khống chế của thế giới chủ!”
Huyết Đế Tôn lẩm bẩm tự nói, sau một khắc, Lý Hạo có chút hoa mắt!
Chỉ thấy đối phương rút ra một thanh đao, bỗng nhiên chém xuống!
Chỉ thấy trời long đất lỡ, ở giữa thiên địa, trong chớp mắt chém ra từng đường nứt, chém toàn bộ Ngân Nguyệt thành tám khối.
Trong ánh mắt không thể tưởng tượng kia của Lý Hạo, Ngân Nguyệt đã bị bổ ra, dưới sự điều khiển phức tạp của đối phương, thiên địa vỡ ra, lần nữa khôi phục lại nguyên trạng.
Mà trong mắt Lý Hạo đã không còn gì nữa.
Chỉ có một đao cường hãn vô tận kia!
Một đao, thiên địa vỡ nứt, Ngân Nguyệt bị chém thành tám khối, là một sự khủng bố không thể tin nổi, đối phương dường như lưu lại cái gì đó trên tám khối đại lục, Lý Hạo không thấy được, chỉ thấy được Ngân Nguyệt lần nữa khép lại.
Lý Hạo giờ phút này, đã trở nên ngốc trệ không gì sánh được.
Cái này… chính là Đế Tôn sao?
Một đao chém xuống, thiên địa trực tiếp nứt ra, mặc dù nói trước đó đã nhìn thấy tiên tổ nhà mình xuất kiếm, giống như xé rách vũ trụ, nhưng… đó chỉ là cảm giác mà thôi.
Vị này đã thật sự một đao cắt đứt Ngân Nguyệt.
Không thể nào tin nổi!
Đao ý cường hãn kia, khí huyết vô tận kia… thế giới vỡ nát, lại trong nháy mắt khép lại, khiến Lý Hạo ngây ra như phỗng.
Thực lực mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo, giờ khắc này bỗng nhiên có cảm giác chẳng là cái gì cả.
Giờ khắc này, Huyết Đế Tôn bỗng nhiên quay đầu, giống như nhìn về phía Lý Hạo, cũng dường như chỉ tùy ý quán sát, than nhẹ: “Đại Thiên Vũ trụ, mỗi người một gốc, chinh chiến nhiều năm, lại nổi lên tranh chấp… người tân võ không sợ bất kỳ cuộc chiến nào… chỉ là… hòa bình lần nữa sẽ bị phá vỡ, ngươi vốn được sinh ra từ lực lượng của thiên địa tân võ, đừng nên giết chóc quá nhiều, chớ diệt tuyệt vùng thiên địa này, ngày sau, không thể sinh ra cái tâm không nên có kia! Ta lấy trận Càn Khôn trấn áp, nếu trận này bị phá… thoát ly thế giới chủ, vậy tự mà lo lấy thân!”
Cũng không biết là lão đang nói chuyện với người nào, Lý Hạo cũng ngơ ngơ ngác ngác, trong nháy mắt, huyễn cảnh hoàn toàn bộ biến mất.