TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1682: Nhìn lại Chiến Thiên (5)

Vui chơi khắp nơi trong Ngân Nguyệt một hai ngày, ngày thứ ba, Lý Hạo lần nữa về đến Chiến Thiên Thành.

Nhưng không đơn giản chỉ vì nước suối sinh mệnh.

Chào hỏi Hòe tướng quân xong, Lý Hạo đi đến cửa thành, lần trước đến, hắn quá yếu ớt, nên cảm ngộ “hai chữ” Chiến Thiên, không có thu hoạch gì, lần này hắn muốn nhân cơ hội trở về hiếm có này, cảm ngộ lần nữa.

Trên cửa thành, hai chữ to vẫn ảm đạm như cũ.

Lý Hạo nặn ra một giọt máu tươi, máu tươi dung nhập hai chữ “Chiến Thiên”.

Hư ảnh của Hòe tướng quân và Lão rùa đen đều hiển hiện ra, không chỉ như vậy, lần này, ngay cả Cửu sư trưởng cũng xuất hiện, đứng cách đó một quãng nhìn Lý Hạo.

Lão rùa đen có chút bất ngờ, nhưng cũng không nói gì.

Lần thứ nhất, Lý Hạo làm rất cẩn thận, mọi người cũng không cảm nhận được bất cứ cái gì.

Lần này, Lý Hạo lại quang minh chính đại cảm ngộ hai chữ này.

Hòe tướng quân cũng có chút bất ngờ: “Đó là hai chữ mà Đế Tôn đã để lại, hắn đang cảm ngộ sao?”

Lão rùa đen nghĩ nghĩ, có lẽ là vậy, ngươi nói Đế Tôn có lưu lại vật gì đó trong hai chữ này không?”

Đám người cũng không biết.

Phải biết, đối với Chiến Thiên Thành, hai chữ này rất thần thánh, dù là năm đó, vương gia của Chiến Thiên Thành cũng không dám tùy ý đụng vào hai chữ này, Chiến Thiên Thành chí cao vô thượng nhất, thực ra chính là hai chữ này.

Đó là trong một lần hiếm hoi mà Huyết Đế Tôn ghé thăm, đã lưu lại hai chữ.

Bát đại gia chủ thành thành lập, phía bên Lý gia khách quý đầy nhà, Vương gia tuy nói có chút quan hệ với Huyết Đế Tôn, nhưng quan hệ khá xa, ngày đó không ai ngờ Huyết Đế Tôn đã thật sự đích thân giáng lâm, thậm chí tự mình đặt tên, trao tặng hai chữ Chiến Thiên, từ đó, Chiến Thiên Thành liền trở thành chính hệ của Huyết Đế Tôn.

Đặt vào năm đó, Lý Hạo dám đụng vào hai chữ này, cho dù hắn là người của Lý gia, nhưng không phải là con trai của Kiếm Tôn, sớm đã bị người ta đánh chết.

Nhưng hôm nay, lúc này không còn như xưa nữa.

Người của Lý gia vẫn còn, người của Vương gia, cũng còn một dòng phụ chính là Vương thự trưởng kia, ngược lại cũng đang đứng nhìn từ xa, nhưng tên kia cũng không có ý muốn xua đuổi.

Lão cũng mặc kệ, bọn người Hòe tướng quân cũng không quản.

Lý Hạo còn không biết suy nghĩ của bọn hắn.

Lúc này máu của hắn dung nhập hai chữ lớn, hai cái chữ to lần nữa huyễn hóa thành một huyễn cảnh.

Lần này, cảnh tượng nhìn thấy hoàn toàn không giống với lúc trước.

Lần này, dường như không chỉ là một người.

Một người vai đeo trường cung, giắt huyết đao, Lý Hạo nhìn qua, mặc dù không nhìn rõ hình dạng cho lắm, nhưng hắn biết đây chính là Đế Tôn đằng sau Chiến Thiên Thành, dường như gọi là Huyết Đế Tôn.

Mà ở đây, không chỉ một người, dường như có không ít người.

Mà Huyết Đế Tôn cũng chỉ là một trong số đó, không phải toàn bộ.

Lý Hạo quay đầu nhìn về một chỗ khác, bên kia dường như có một cỗ kiếm ý rung động, trong lòng của hắn xai động, cái cỗ kiếm ý tiêu diệt tất cả mọi thứ kia, khiến hắn nghĩ đến một người… chính là tổ tiên nhà mình, Kiếm Tôn của Lý gia.

Lại có một người, thương ý thông thiên, giống như tùy lúc cũng có thể xé rách thiên địa, Lý Hạo trong lòng khẽ rung lên, có chút cảm giác giống như Liệt Thần Thương ý, chỉ là vô cùng cường đại, có lẽ Hầu Tiêu Trần đã nhận được truyền thừa thương pháp của người khai sáng này.

Còn một người nữa, cho dù cách vô số thời đại cũng cảm nhận được lực áp bách vô cùng cường hãn, nhưng cũng không ngồi ở vị trí đầu, mà là ngồi ở phía dưới Huyết Đế Tôn, cảm giác nhục thân cường hãn đến cực hạn, đè nát không gian, đây lại là ai đây?

Mà phía trên, còn có một đạo hư ảnh, bình bình thường thường, ngược lại là không có lực áp bức lớn như vậy.

Chỉ có 5 người.

Nhưng 5 người này, khiến tim Lý Hạo đập nhanh không gì sánh được.

Những người này, đều là Đế Tôn hay sao?

Người ở phía trên, chẳng lẽ chính là Cổ Nhân Vương sao?

Những người này tập hợp một chỗ để làm gì?

Có thể mang đến cảm ngộ gì cho mình hay sao?

Hình dáng của bọn họ nhìn không rõ lắm, chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ một số trang sức, ví như… cái thanh trường kiếm có thể là Tinh Không Kiếm, đang bị Kiếm Tôn áp chế, cứ như có thể chém ra một kiếm bất cứ lúc nào.

Giờ phút này, bên tai của Lý Hạo dường như truyền đến âm thanh từ nơi xa xôi, âm thanh đến từ vị Nhân Vương kia.

“Người không phạm ta, ta không phạm người! Vũ trụ to lớn, không phải là thứ ta yêu thích! Ta cũng không muốn đi xa, cái việc lặn lội đường xa, không gian vũ trụ, động tí là hành tẩu trăm năm nghìn năm, một khi quay người nhìn lại, đã trôi qua ngàn năm vạn năm, biển xanh đã hóa ruộng dâu!”

“Ta không phải là Dương Thần, muốn đi khắp đại thiên vũ trụ, nhưng giờ, những chủ nhân thiên địa này khinh người quá đáng, dám chủ động xâm lược, khinh ta hiền quá hay sao! Con người của ta, tâm địa thiện lương, hận nhất là giết người…”

Giờ khắc này, Lý Hạo dường như cảm nhận được gì đó, mấy người phía dưới đều có chút bạo động.